“Thím Lưu! Thím không cần giả vờ khóc!” Ôn Như Ý trực tiếp vạch trần bà ta: “Dương Quốc Bình cố ý hãm hại tôi, muốn mạng của tôi, bây giờ bị giam là tự làm tự chịu, là báo ứng, tôi sẽ không nói thay giúp anh ta đâu, thím từ bỏ ý định này đi!”
Thấy cô trực tiếp nói lời tàn ác, Lưu Thiểu Mai cũng có chút phẫn nộ: “Ôn Như Ý, làm người phải có lòng khoan dung, con người sống trong cuộc đời này, làm gì mà không có lúc lỡ lầm, cô có thể bảo đảm cô sẽ không phạm lỗi không? Cho nên....”
“Tôi có thể!” Ôn Như Ý trực tiếp ngắt lời bà ta: “Bởi vì tôi chưa bao giờ làm chuyện thẹn với lòng, chưa bao giờ nghĩ sẽ đi hại người khác!”
“Cô...”
Chuyện đến bước này, Lưu Thiểu Mai hết cách, chỉ có thể đưa ra con át chủ bài: “Thế cô muốn như thế nào, cô muốn bao nhiêu tiền mới có thể tha thứ, chúng tôi sẵn lòng đưa tiền!”
Ôn Như Ý cười giễu: “Ai thèm tiền của thím? Thím muốn hối lộ tôi, có tin tôi cho con trai thím lao động cải tạo nửa năm thành một năm, hai năm, thậm chí là ba năm không?”
Lưu Thiểu Mai nghe cô nói vậy, giây tiếp theo những lời muốn nói tiếp bị chặn ngay cổ họng, khí tức đó chặn bà ta lại, không lên không xuống, rất khó chịu.
Ôn Như Ý cười khẩy: “Thay vì thím đến đây lấy lòng tôi, chi bằng hãy đi khuyên con trai thím làm người cho đàng hoàng, sau này đừng làm mấy chuyện thấp hèn như vậy nữa.”
Cô nói xong trực tiếp bỏ đi.
Lưu Thiểu Mai nhìn bóng lưng của cô, tức đến nỗi muốn trực tiếp chửi rủa, người gì thế chứ, mắng bà ta đã đành, vậy mà còn uy h.i.ế.p bà ta?
Ôi chao, tức c.h.ế.t bà ta, tức c.h.ế.t bà ta rồi!
Ôn Như Ý cũng rất tức giận, cô cảm thấy người nhà họ Dương này đều có đầu óc không được bình thường, sau khi hại cô, vậy mà còn dám vác mặt đến bảo cô đến đồn công an nói tình giúp Dương Quốc Bình, mới sáng sớm, nằm mơ hão huyền gì thế không biết?
Sau khi cô hít sâu một hơi, đè nén trái tim nóng nảy của mình, mới đi bắt xe, lúc này đã qua thời gian mọi người đi làm cho nên cũng không có bao nhiêu người đợi xe, cô chưa đợi bao lâu đã lên xe, trên đường đi cũng không kẹt xe, tầm khoảng bốn mươi phút sau cô đến trạm, tòa nhà bách hóa cách trạm xe buýt cũng không xa, đi bộ ba đến bốn phút là tới.
Hôm nay người đàn ông mặc quân phục, mặc dù quân phục không mới, nhưng rất bắt mắt, giống như sự tồn tại của hạc trong đàn gà, Ôn Như Ý vừa nhìn đã nhìn thấy anh.
Người đàn ông cũng nhìn thấy cô, lập tức đi đến hỏi: “Em ăn sáng chưa?”
Ôn Như Ý vẫn chưa đáp lại, anh đã đưa bánh mì và sữa bò trong tay cho cô: “Mới ra lò đấy, vẫn còn ấm, em ăn thử đi.”
Ôn Như Ý đã ăn sáng rồi, nhưng nhìn thấy người đàn ông đưa bánh mì và sữa cho mình, trong lòng cô có một luồng hơi ấm dâng lên, tâm trạng bị Lưu Thiểu Mai làm cho tức giận lúc nãy cũng nhanh chóng được xoa dịu, không thể không nói, vẫn là nhìn trai đẹp bổ mắt.
“Cảm ơn anh! Đợi lát nữa em ăn.” Cô cười nói.
Giọng nói nhẹ nhàng giống như nụ hôn dịu dàng đêm qua của cô, khiến tim Tần Trí Viễn lại bắt đầu đập mạnh, anh bất giác ho một tiếng, nói: “Thế chúng ta đi xem máy may trước nhé?”
Ôn Như Ý gật đầu, những đồ vật khá nặng như thế này, thông thường sẽ được đặt ở lầu một của tòa nhà bách hóa, hơn nữa buổi tối cũng khóa nhanh, đi mua đồ trước rồi tính.
Tòa nhà bách hóa vẫn là tòa nhà bách hóa đó, hôm nay không phải cuối tuần, không có nhiều người như lần trước, lượng người xếp hàng cũng không đông như vậy. Sau khi đến nơi, Tần Trí Viễn trực tiếp hỏi giá, nhân viên bán hàng nhìn quân phục của người đàn ông, thái độ tốt hơn nhiều, mỉm cười báo giá.
Ôn Như Ý cảm thấy giá của hai loại máy may này tương đương nhau, đều hơn 300 tệ, đều rất đắt, chẳng qua trước khi đến bọn họ đã bàn bạc xong nhãn hiệu, cho nên sau khi trả tiền và phiếu, cầm lấy biên lai đi mua những thứ khác trước.
Hai người tiếp tục đi dạo xung quanh, đồ đạc ở lầu một bán rất lộn xộn, có đủ loại đồ dùng thường ngày như nồi, chảo, chén, bát, trứng gà, bánh kẹo các thứ, đồ dùng cho giường cũng đều ở lầu một, nhưng mà những đồ vật này hôm nay không cần họ mua, Khương Nguyệt Anh sớm đã cho người đặt làm, rẻ hơn ở tòa nhà bách hóa.
Lúc đi qua quầy đồng hồ, nhìn thấy không có ai xếp hàng, hai người dự định mua đồng hồ, Ôn Như Ý nhìn đồng hồ được đặt trong tủ, là đồng hồ cơ, nho nhỏ, rất đẹp, nhưng vừa hỏi giá là hơn 130 tệ một chiếc đồng hồ, lúc nãy đã mua máy may, trong chốc lát tiêu nhiều tiền như thế, đột nhiên cô cảm thấy có hơi đắt, vô thức nói: “Đắt quá.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.