Đợi anh ta vừa đi, mọi người cũng không có gì để xem nữa nên giải tán, lúc này Tần Trí Viễn mới đi đến bên cạnh Ôn Như Ý, quan sát cô rồi hỏi: “Cô không sao chứ, lúc nãy anh ta có đánh trúng cô không?”
Ôn Như Ý phải thừa nhận, nếu như lúc nãy không phải người đàn ông này đến kịp lúc, cái tát đó của Dương Quốc Bình chắc sẽ rơi xuống người cô: “Không có, anh đến rất kịp lúc.”
Tần Trí Viễn cũng không ngờ bản thân chỉ đi đậu xe một lúc mà bên này đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng lúc nãy anh cũng không chứng kiến toàn bộ quá trình, không biết người đàn ông này xuất hiện từ đâu ra: “Anh ta là ai thế? Người cô quen à? Tình huống vừa nãy là sao thế?”
Vốn dĩ Ôn Như Ý không muốn để Tần Trí Viễn biết mối quan hệ của mình với Dương Quốc Bình, nhưng bây giờ gặp phải rồi, cũng không cần thiết phải giấu, nên cô chỉ nói đại khái: “Là đối tượng xem mắt trước kia của tôi, bởi vì sính lễ và quan hệ nam nữ mập mờ của anh ta, cho nên chúng tôi dừng lại.”
Tần Trí Viễn nghe vậy thì ngây người một lúc, đột nhiên hiểu ra lúc xem mắt vào buổi sáng, tại sao cô lại có định kiến với mình như vậy, thì ra là vì từng bị tổn thương.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Sao lại có người giới thiệu người như vậy cho cô chứ?”
Ôn Như Ý khẽ nhíu mày: “Trời đất rộng lớn, chuyện kỳ lạ gì cũng có thể xảy ra, người giới thiệu chắc cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-cuoc-song-hanh-phuc-tren-dao/1918456/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.