Lúc mới bị hạ bệ, mỗi ngày ba cô đều phải đi cải tạo tư tưởng và lao động, không thể chăm sóc vợ con.
Lúc đó Tô Niệm mới có mười ba tuổi, việc nhà việc ngoài đều do một tay Hác Tú Hồng gánh vác.
Việc gì cũng làm, việc nặng nhọc cũng không ngại, tay chân Tô Niệm nhỏ bé muốn giúp đỡ, nhưng lần nào cũng bị mẹ ngăn lại.
Trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, Tô Niệm giúp mẹ đặt thùng nước xuống đất, nước bị rung lắc bắn tung toé, loang lổ trên mặt đường xám xanh.
Giếng công cộng của nông trường Thắng Lợi có ba cái, hôm nay gia đình Tô Niệm đến cái giếng xa nhất để lấy nước, tuy rằng phải đi xa hơn một chút, nhưng ít ra cũng tránh được những người trong nông trường, tránh bị họ dùng ánh mắt khinh thường soi mói.
Cái giếng này nằm ngay bên bờ sông Thanh Thuỷ, cuối đông, cây bàng ngày thường xum xuê lá cũng trụi bóng, chỉ còn lại những bụi cỏ dại mọc um tùm ven bờ sông, cao ngang người, gió lạnh thổi qua, cỏ dại như những con sóng nhỏ gợn lên.
Tô Niệm nhìn bàn tay nứt nẻ, đỏ ửng của mẹ, trong lòng lại cảm thấy nhói đau.
Hác Tú Hồng ở thành phố chưa bao giờ bị nứt nẻ, xuống nông thôn, năm nào cũng bị, thường xuyên ngứa ngáy, khó chịu.
Trong túi Hác Tú Hồng luôn mang theo dầu trai, thường xuyên bôi lên tay.
Lúc này, tay bà lại bị ngứa, bà lấy dầu trai ra, cạo lớp mỏng dính trên miệng vỏ trai, bôi lên tay cho con gái, sau đó lại dùng ngón út
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-dai-my-nhan-o-nien-dai-van-tro-ve-thanh-pho/529111/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.