Trạm y tế của nông trường Thắng Lợi là một căn nhà trệt thấp, bên ngoài là phòng khám, bên trong là phòng bệnh, đặt ba cái giường bệnh cũ kỹ, những người dân cần được tiêm thuốc mới có thể ở đây.
Tuy nhiên, ngày nay mọi nhà đều không giàu có, nếu bị đau đầu hay ốm đau thì cố chịu, không dễ dàng mà đi đến trạm y tế lấy thuốc, họ chẳng muốn tiêu vài xu cho việc ốm nhẹ này.
Tô Niệm đi tới trạm y tế, không đi vào trong, mà rời khỏi trạm y tế đi thêm vài trăm mét, gõ cửa gỗ của một gia đình.
Người mở cửa là bác sĩ chân không của nông trường, bác gái Tôn.
Khi quốc gia mới thành lập, mọi thứ đều cần phải xây dựng lại, lúc ấy trong thôn không có trạm y tế, hoàn toàn phó thác vào những người dân trong thôn biết một chút y thuật làm bác sĩ chân không, giúp mọi người chữa bệnh.
Trạm y tế của nông trường Thắng Lợi cũng chỉ mới được xây dựng vào năm năm trước, trạm y tế chính quy, bác sĩ trong đó mặc áo choàng trắng, nhìn có vẻ chuyên nghiệp, tất nhiên là quân đội chính quy.
Mà bác sĩ chân không ngay lập tức trở thành quân đội phi chính quy.
Tuy nhiên đi khám bệnh ở trạm y tế đắt hơn, bác sĩ chân không thường hay cho thuốc nam, không tốn tiền, mọi người còn thích đi đến đây hơn.
"Bác gái Tôn, cháu có chút sốt, có thể cho cháu vài viên aspirin không?" Tô Niệm nắm chặt một xu trong tay.
Bác gái Tôn nhìn thấy sắc mặt Tô Niệm bình thường, làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-dai-my-nhan-o-nien-dai-van-tro-ve-thanh-pho/529134/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.