Chỉ cần không nghe lời, tôi sẽ âm thầm đau buồn kể lể sự cô đơn, tịch liêu khi một mình đi học đại học.
Mỗi khi như vậy, Thẩm Nghiên sẽ thay đổi thái độ.
Đến cuối cùng, tôi cũng có chút không hiểu rõ anh ta là vì tiền đồ của Tô Vãn mà thỏa hiệp, hay bản thân anh ta vốn đã vui vẻ trong đó.
Người kiêu ngạo như Thẩm Nghiên sao có thể nói ra lời đó, anh im lặng dùng ngón tay gõ nhẹ từng nhịp lên mặt bàn, đầu óc vừa bực bội vừa chột dạ.
Tô Vãn hung hăng quệt nước mắt, ôm chặt lấy cổ Thẩm Nghiên, dùng ngón tay lau mạnh môi mình rồi hôn lên.
Lần này, Thẩm Nghiên không né tránh.
Giống như mọi lần hôn tôi, anh ta chìm đắm, quên mình, rung động.
Tôi lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ, nhìn chiếc đồng hồ cũ mua được trên cổ tay.
Nhìn kim đồng hồ đếm ngược.
Mãi đến khi Tô Vãn thở gấp, hai chân mềm nhũn, tôi mới đẩy cửa bước vào, cắt ngang màn môi lưỡi quấn quýt đầy mập mờ của hai người.
Bỗng dưng, tôi cảm thấy việc bắt gian tại trận này thật vô vị.
Thấy nhàm chán quá đi.
Vì vậy, tôi liền trưng ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn hai người đang hoảng hốt trước mặt: "Làm gì thế? Tìm hai người nãy giờ, trưởng thôn đồng ý cho ba chúng ta lên thị trấn ước tính điểm rồi."
Đúng vậy, tôi không chịu nổi Thẩm Nghiên dùng gương mặt đẹp trai đó như chú cún con quỳ xuống van xin.
Tôi đã đồng ý hôm nay đưa Thẩm Nghiên và Tô Vãn lên thị trấn ước tính điểm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-dung-tuong-ai-cung-ngu/2719899/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.