Trình Tố Nhã gọi anh một tiếng, cười nói, “Có thể nói chuyện với dì mấy câu không?"
Hàn Đông Nguyên đứng yên, như là bất động một lát, lại xoay người quay lại, tới ngồi trên ghế sô pha đối diện Trình Tố Nhã, cách nhau một bàn trà lớn.
Con riêng với mẹ kế quan hệ xa cách.
Ngần ấy năm đều chỉ là Trình Tố Nhã tỏ ra khách sáo, Hàn Đông Nguyên khi còn nhỏ thì đến việc khách sáo cơ bản cũng không có, rất nhiều thời điểm nhìn thấy rồi cũng quay đi như không thấy nhau. Sau này đi làm rồi thì thái độ mới tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi.
Giống hôm nay như vậy kêu một tiếng “dì Trình” đã là rất khó.
Trình Tố Nhã cười ôn hòa.
Thân hình Hàn Đông Nguyên cao lớn ngồi ở ghế sô pha, lúc này không có gác một chân lên ghế như mọi khi, chỉ là tay chống bàn trà, trên mặt không có biểu tình gì. Dù anh đã uống rất nhiều rượu thì trên mặt cũng không biến sắc, chỉ là đuôi mắt có hơi hơi mang theo chút hồng, mang theo chút mùi rượu, cả người đều tỏa ra sự thanh lãnh.
Không thể phủ nhận, mặc kệ người con riêng này có làm người ta không ưa như thế nào, thì khi anh lạnh lùng ngồi ở chỗ kia như vậy, không nói gì, thì xét cả về tướng mạo lẫn khí chất đều là dạng đỉnh cấp. Chỉ có thể nói là anh toát ra một loại sức hấp dẫn không thể kháng cự với mấy cô gái nhỏ tuổi.
Cũng may cháu gái mình cùng thằng bé từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-em-gai-ghe-trong-sinh/2732266/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.