Tổng cộng có tám phòng, trong đó có bảy phòng dùng làm ký túc xá, nếu tính một phòng một tháng thì bảy phòng là bảy tệ, một năm là bao nhiêu? Làm một phép tính, bảy nhân mười hai là tổng cộng tám mươi bốn tệ. Vậy là đã thu hồi toàn bộ chi phí chỉ trong một năm?
Họ có chút không nói nên lời.
Thầm nghĩ, chẳng trách bên trong sổ sách nội vụ, từ trưởng xưởng đến Trình Ninh, đều đã nhiều lần nói với họ rằng đây là thông tin mật của nhà máy, không được tiết lộ cho người ngoài.
Nhưng Trình Ninh lại không cảm thấy có gì không ổn.
Cô làm việc đó không phải để kiếm tiền, mà là để thuận tiện cho việc quản lý.
Việc thu tiền sẽ tránh việc lạm dụng, đây là chuyện hết sức bình thường ở thế hệ sau.
“Dù là thôn dân hay thanh niên có trí thức, chỉ cần là nhân viên trong nhà máy đều có thể nộp đơn. Người nộp đơn có thể quyết định họ sẽ sống bao nhiêu người, chỉ cần trả tiền là xong. Như vậy thì một số người dân trong làng khi kết hôn không có nhà ở, tạm thời ở ký túc xá cũng không sao. Bốn gian ký túc xá cũ dành cho thanh niên trí thức đều là do đại đội cung cấp, chúng tôi không có quyền quản lý họ, để đại đội tự mình sắp xếp, đương nhiên, nếu như sắp xếp không hợp lý, những thanh niên trí thức chúng ta cũng có thể kháng nghị đại đội bên kia."
Kỳ thực cô mong muốn có nhiều thôn dân nộp đơn hơn, tốt nhất là tất cả thôn dân ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-em-gai-ghe-trong-sinh/2732288/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.