Cô muốn nói gì đó, nhưng cô không biết phải nói gì.
Cô biết vừa rồi cô đã nói sai nên anh mới hôn cô.
Cô nói muốn ở bên anh không phải ý này.
Cô dường như thực sự có thể giải thích anh nói không ngủ được, vì vậy trong lòng muốn nhìn cô một chút, trong đêm như thế này, để nhắc nhở cô về vô số đêm vắng lặng mà trước đây anh đã trải qua một mình, cô cũng không nhịn được nói ra câu đó.
Cô sẵn lòng đi cùng anh.
Nếu có thể làm anh bớt cô đơn, có thể khiến anh cảm thấy tốt hơn.
Cho nên bây giờ cô vùi đầu vào bên người anh, không dám nói thêm gì nữa.
Cô biết anh, nếu cô không nói bất cứ điều gì, không làm bất cứ điều gì, anh nhất định sẽ không làm bất cứ điều gì với mình.
Luôn có một sự tin tưởng không thể giải thích được.
Hai người kiên nhẫn im lặng.
Trình Ninh tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng thực tế không biết đã ngủ bao lâu, có lẽ cũng không quá lâu, cô điều chỉnh tư thế thoải mái, nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
Hàn Đông Nguyên nghe thấy tiếng thở dài và đều đặn của cô, cuối cùng quay người lại nhìn cô, bởi vì xoay người, động đậy cánh tay cô đang dựa vào, cô cũng hơi cau mày, lẩm bẩm gì đó, nhưng lại điều chỉnh tư thế, tiếp tục ngủ.
Anh lặng lẽ nhìn cô, một lúc lâu sau mới cười thầm một cái, sau đó dùng ngón tay cái ra vuốt má cô, cuối cùng trượt đến môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô, nhớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-em-gai-ghe-trong-sinh/2732398/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.