Hàn Đông Nguyên chọn cho cô một chiếc đồng hồ cơ hãng Seagull, kiểu dáng hơi cũ, hỏi quản lý cửa hàng thì biết nó giá một trăm hai mươi đồng.
Một trăm hai, Trình Ninh cảm thấy hơi đắt.
Quản lý cửa hàng cười tủm tỉm, nói: "Giá này còn thấy đắt sao? Cô có biết một chiếc đồng hồ Seagull trong cửa hàng bách hóa còn có giá bốn trăm năm mươi đồng, còn phải mua vé máy bay giao từ nước ngoài về. Chiếc này của chúng tôi là được người khác gửi bán, chúng tôi cần tiền nên mới bán rẻ như vậy."
Bốn trăm năm mươi đồng!
Lúc này tiền lương một tháng của công nhân bình thường cũng chỉ có ba mươi đồng
Vân Mộng Hạ Vũ
Chờ sau khi cải cách mở cửa bắt đầu mua bán nhà cửa, một căn nhà nhỏ có thể chỉ có một ngàn đồng, mà một cái đồng hồ tận bốn trăm năm mươi đồng, đắt như vậy sao?
Trình Ninh thật sự mù mờ trong chuyện này.
Nhưng mà chiếc đồng hồ này thật sự dùng rất tốt, một trăm hai mươi đồng…
Hàn Đông Nguyên nhìn bộ dạng rối rắm của cô, trực tiếp kêu quản lý đưa hóa đơn mua ngay.
Trình Ninh nhìn anh, cuối cùng vẫn không từ chối, cô muốn.
Sau đó bọn họ ngắm nghía những thứ khác trong cửa hàng.
Đại đa số đều là một ít đồ cũ không có gì nổi bật, dù sao lúc này tuy rằng đã là năm 1975, mọi người đã không còn quá gay gắt với phong trào phá bỏ tứ cựu như trước, nhưng rất nhiều đồ cũ vẫn sẽ không trực tiếp bày ra bán.
Trình Ninh tìm một ít
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-em-gai-ghe-trong-sinh/2732440/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.