Trong nội tâm bà ta cũng ngưỡng mộ.
Hai vợ chồng bà ta không mặc được quần áo mới cũng thôi đi, nhưng mấy đứa bé gái từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được mặc quần áo mới, đều là nhặt của người khác còn thừa lại.
Nhưng ai bảo bọn họ không có bản lĩnh.
Tôn Lệ Hà liếc mắt, coi thường nhất là Triệu Tiểu Quyên không sinh được con trai, bà ta ném đũa: "Chị hai còn nói giúp anh cả, bọn họ ăn lương thực nghĩa vụ của chúng ta, buổi chiều làm biếng đi bắt thú rừng, công điểm bị trừ các người bù lại sao?"
Miệng của Triệu Tiểu Quyên hơi nhúc nhích, muốn nói là người một nhà không cần quá so đo. Nhưng lại nghĩ đến nhà mình vẫn còn có bốn cô con gái cần phải nuôi, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Tôn Lệ Hà lại không chịu buông tha, chọc vào nỗi đau của bà ta: "Chị hai không có con trai, không biết nuôi con trai khó đến nhường nào. Tục ngữ nói sức ăn của con trai đang lớn khiến cha mẹ túng bẫn. Có nhiều con trai là phúc nhưng cũng là mệt."
Ngoài miệng thì kêu khổ, nhưng giọng điệu lại vô cùng đắc ý.
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Triệu Tiểu Quyên trong nháy mắt liền trắng bệch, cả đời này việc duy nhất mà bà ta áy náy bất an chính là không thể sinh cho nhà họ Giang một đứa con trai.
Mặt của bà cụ cũng đen đi không ít, một người hai người, nhìn ai cũng thấy mệt tim.
Thấy Tôn Lệ Hà còn muốn tiếp tục châm chọc khiêu khích, Giang Đại Sơn cau mày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-gia-dinh-cuc-pham/1035263/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.