"Cha, cha lại trở về rồi!" Ánh mắt Tiểu Lục Đào sáng lên: "Con và anh hai muốn đưa mẹ tới bệnh viện, cha có đi cùng hay không?"Lục Huy mới lấy tiền từ trong chiếc tất và quyển vở ra, nghe vậy vội vàng quay đầu: "Cha? Cha ở đâu?""Ở đây nè." Lục Đào nói.Lục Huy nhìn xung quanh: "Sao anh không thấy?"[Con có thể trông thấy mới thật sự là có quỷ nha.
Cũng may ký chủ chỉ là một đứa bé, nói với người khác cũng nói không rõ được sự tồn tại của hệ thống.]Bên tai Lục Đào xẹt xẹt một hồi mới nghe được hệ thống 250 nói: [Bé Đào Đào à, con không tin cha có phải hay không? Cha nói rồi mẹ chỉ là ngủ thiếp đi thôi, sao con còn phải đưa mẹ tới bệnh viện? Cha cảm thấy thật sỉ nhục.]Lục Đào: "Cha, sỉ nhục là..."[Coi như cha không nói gì đi, tạm biệt.
]"Cha, cha?"Kêu lên hai tiếng nhưng không có ai đáp lại, Tiểu Lục Đào lại bĩu môi: "Cha lại đi rồi."Lục Huy là lần đầu nhìn thấy em gái nói chuyện với không khí, dù sao cậu cũng chỉ mới bảy tuổi, mới lạ so với sợ hãi lớn hơn nhiều.Bé trai với ngũ quan xinh xắn vừa cúi đầu đếm tiền vừa hỏi Lục Đào: "Em thật sự có thể nhìn thấy cha sao?""Đúng thế.""Vậy lần sau bà nội lại đến bắt nạt chúng ta, hãy để cha doạ bà sợ mà chạy."Lục Huy đếm xong một đồng hai hào bảy xu rồi nhét vào túi, khoác túi xách lên: "Đi, mượn xe đưa mẹ đến bệnh viện.""Đưa mẹ đến bệnh viện."Lục Đào chạy theo hai bước lại cộc cộc quay trở về: "Anh ơi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-he-thong-manh-bao-sinh-hoat/2536597/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.