Tô Anh tỉnh dậy trong một hang động.
Trong động có một chiếc đèn dầu, trước mắt cô xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn.
Là Thịnh Thanh Hà, đứa trẻ bị bắt cóc.
Khuôn mặt của Thịnh Thanh Hà hơi bẩn, thấy Tô Anh mở mắt ra, cậu sắp khóc nói: "Dì Tô, con muốn về nhà, nơi này đáng sợ quá."
"Được, dì Tô đưa con về."
Cậu bé đã ở trong sơn động này hai ngày. Không khí ở đây không tốt lắm, dựa nhiệt độ và độ ẩm trong này, cô đoán sơn động này cách mặt đất rất sâu.
Dựa vào ánh đèn dầu mờ ảo, cô nhìn quanh tình hình bên trong sơn động, động này rộng khoảng 50 đến 60 mét vuông. Theo dấu vết của sự sống bên trong, có vẻ nó đã tồn tại hơn mười năm, gần lối đi hơn mười mấy mét mới có ánh sáng.
Cô nhìn quanh, trong động có đồ dùng sinh hoạt như nước uống và thức ăn, nhưng nước hình như không sạch sẽ cho lắm, thức ăn cũng là khoai lang sống, bánh bao lạnh cứng và một bát thịt lợn đầy mỡ. Chúng khiến Tô Anh buồn nôn.
Cô dùng những thứ này và những thực phẩm cao cấp trong không gian dự trữ để nuôi Thịnh Thanh Hà. Như vậy, đến khi được cứu ra bị cảnh sát thẩm vấn thì còn có cái cớ để nói.
Nhưng cô không biết Đoạn Quân phải mất bao lâu mới tìm được bọn họ.
Tô Anh đi dọc theo lối hẹp ra lối ra của động, phát hiện ra nó nằm trên một vách đá, cô ngửa đầu nhìn lên, ở đây cách mặt đất hơn 5, 60 mét.
Bây giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-ke-hoach-nuoi-day-con-cai/362854/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.