Hơn mười giờ sáng, Cố Vệ Cường mời chú Quý Tài đến.
Tuổi của ông ta không nhỏ, cùng tuổi với ông cụ Cố, mặt đầy nếp nhăn, nhưng trông rất hiền từ.
Ông ta đội mũ dạ rách, mang giày vải, trên giày vải có một lớp cỏ tranh dày, có thể giữ ấm, bảo vệ chân vào không thấm nước.Bằng không khi đi trên tuyết, giày vải sẽ bị ướt nhẹp.Khi ông ta đến, Cố Vệ Cường đã dọn hết đồ vậy bên trong ra, chỉ còn lại một cái giường lò trống rỗng.Chú Quý Tài rít một hơi thuốc lá, rồi gõ điếu cày lên tường.
Ông ta lắc đầu, giọng điệu căm hận: “Là thằng khốn nào làm vậy? Đây không phải là hại người sao?” Người của thế hệ trước làm việc kiên định.
Hơn nữa cả đời Quý Tài xây giường lò cho người khác, nên chỉ cần gõ một cái thì ông ta liền biết lúc trước, người xây giường lò không những ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, mà còn không xây chuẩn.Lúc Chu Ái Cúc ra cửa, thấy Quý Tài đi vào phòng phía tây, bà liền đi theo sau.
Vừa nghe Quý Tài nói vậy, bà đập tường một cái, sắc mặt tối sầm lại, giải thích: “Lúc xây nhà, nhà đang bận, mà Quý Tài anh đây lại đến nhà Vệ Tân ở thị trấn, không ở thôn.
Tôi giao chuyện xây giường lò cho vợ thằng hai là Vương Đại Anh, lúc đó cô ta nói mời một thợ xây lợi hại ở thôn nhà mẹ đẻ, hơn nữa giá cả còn rẻ, cho nên tôi mới đồng ý để cô ta mời người nhà mẹ đẻ đến xây.”Cố Vệ Tân là con trai của Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-kieu-kieu-nu/2459/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.