Nghe đến chuyện học tập, Diệp Thanh Thủy vẫn rất tích cực, cô gật đầu như giã tỏi.
Mẹ Diệp nghe thấy hai chữ “học tập”, vẻ mặt rất vui mừng. Bà hỏi: “Bây giờ Thủy nhi đang học hỏi từ Tiểu Tạ à?”
Trên mặt bà tràn đầy sự vui mừng: “Thủy nhi, ba con mà biết được sẽ vui mừng biết bao nhiêu. Ông ấy rất muốn con chăm chỉ học hành.”
“Trước kia ông ấy cũng đi nhưng gia đình chúng ta nghèo nên không đủ khả năng cung cấp cho ông ấy. Đến khi ông ấy vào bộ đội vẫn rất cố gắng kiên trì học tập, câu nói gì của chủ tịch M nhỉ, trên đời này không có việc gì khó chỉ cần chịu cố gắng. Lần này Thủy nhi lần này có tiền đồ rồi, tranh thủ xóa nạn mù chữ thôi!”
Mẹ Diệp chỉ hận không thể lập tức đuổi Diệp Thanh Thủy đi học, nhưng đợi lát nữa còn phải lao động. Trong công xã những người bằng tuổi Thủy nhi của bà vẫn còn một số đang đi học, hoàn toàn không cần làm việc.
Thủy nhi của bà khiến người ta quá đau lòng, biết nhà nghèo không đủ khả năng chi trả, tuổi còn nhỏ đã bỏ học về nhà làm nông. Trong lòng mẹ Diệp hơi chua xót.
Diệp Thanh Thủy ăn sáng xong thì trở lại phòng mình, cô lấy một cái mặt nạ từ ngăn kéo ra và đắp lên mặt. Đây là chuyện thứ hai cô phải suy nghĩ sau khi không ngủ được, cô phải mau chóng dưỡng da mặt mình thật tốt.
Sáng nay cô tranh thủ lúc trời sắp sáng đã cắt một miếng vải bông, dùng kim chỉ khâu một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-kieu-tuc-phu/2563402/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.