“Con gái ngoan của mẹ, không khóc, đừng khóc nữa!”Lạc Khả Khả gật đầu, thút thít, ôm chặt lấy mẹ Lạc.
Mẹ Triệu, Lạc Khả Dương và Triệu Đại Oa đang ở trong phòng sửng sốt vì nghe thấy tiếng khóc của cô, vội vàng chạy đến, nhìn thấy hai mẹ con cô đang ôm nhau khóc.
Mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng rất lo lắng, “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại khóc?”“Mẹ, ai bắt nạt mẹ sao? Mau nói cho con biết, con sẽ đi đánh chết hắn.
” Vẻ mặt của Triệu Đại Oa vô cùng khó chịu, trong trí nhớ của cậu bé, mẹ chưa bao giờ khóc như vậy.
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Triệu Nhị Oa mím chặt môi, đây là lần thứ hai cậu thấy mẹ khóc thảm như vậy, lần đầu tiên là ngày anh cả bị thương, lần này là ai khiến mẹ đau lòng như vậy?Giống như Triệu Đại Oa, cậu cũng chỉ muốn quét sạch những kẻ xấu làm mẹ cậu đau lòng.
“Mẹ, chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, mau nói cho con biết đi.
” Lạc Khả Dương lo lắng đến mức mắt đỏ hoe.
Triệu Tam Oa không biết có hiểu được hay không, nhưng khi nhìn mẹ mình khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cũng hết sức căng thẳng, không ngừng hét lên: “Đánh, đánh, đánh.
”Kể từ khi nói ra từ đầu tiên, thì các từ lặp lại từ miệng của cậu bé ngày càng nhiều, chắc chắn là không lâu nữa cậu sẽ có thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Sau khi khóc một hồi, muộn phiền trong lòng cũng dần bớt đi, giống như tảng đá lớn trong người đã được gỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-lam-ruong-nuoi-con/495955/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.