Thấy sắc trời bên ngoài không biết tối lại từ lúc nào, giống như là sắp mưa, Lâm Hồng Hoa tốt bụng mở miệng.
Lục Thanh Nghiên suy nghĩ mấy giây gật đầu, thực ra cô không phải cố chấp muốn đến đội số hai.
Thời không này ở nơi nào cũng giống nhau, hiện giờ cô cứu con dâu của đại đội trưởng, có lẽ…
“Đồng chí Lục mệt rồi đúng không, đến nhà tôi nghỉ ngơi đi.”
Lý Tố Hoa chủ động mời, Lục Thanh Nghiên không từ chối lễ phép đáp lại: “Vậy làm phiền bác gái.”
“Không phiền, nhà bác cách nơi này không xa.”
Lý Tố Hoa càng nhìn Lục Thanh Nghiên càng thân thiết, chào hỏi với Lâm Hồng Hoa xong, tự mình dẫn Lục Thanh Nghiên về nhà.
Dọc đường đi gặp không ít người trong đội, nhìn thấy Lục Thanh Nghiên bên cạnh Lý Tố Hoa mỗi người đều nhìn qua.
“Tố Hoa, đây là thân thích nhà bà à?”
“Nói linh tinh gì đó, tôi đâu có thân thích đẹp như vậy.”
Lý Tố Hoa vừa đi vừa đáp lại, thỉnh thoảng còn cúi đầu bảo Lục Thanh Nghiên đừng để ý lời vui đùa của mọi người.
Lục Thanh Nghiên lắc đầu, xách theo rương mây đi sóng vai với Lý Tố Hoa đi trên đường đất thập niên 70.
Lọt vào tầm mắt đều là nhà gạch thấp bé, cũ nát đơn sơ, mỗi người gặp được đều gầy muốn chết, mặc quần áo cũ đầy mụn vá, làn da thô ráp phiếm đen vàng.
“Đó là ai thế?”
Phía sau một thân cây, mấy cô gái trẻ tuổi ló đầu ra nhìn bóng dáng Lục Thanh Nghiên, có hâm mộ có tự ti cũng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-mang-theo-chuc-ty-vat-tu-duoc-ga-dan-ong-tho-kech-sung-den-khoc/1255961/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.