Sau đó lại nhìn Đại Bảo nói: “Hay là thế này đi, nếu có người ngoài thì con kêu là mẹ Giang, còn lúc ở nhà không có người ngoài con có thể gọi ta là mẹ kế nếu con muốn, nếu không người ngoài thấy được sẽ nói con là đứa trẻ không hiểu chuyện, con có muốn mình bị cười vì không lễ phép không?”“Không muốn.
”“Đúng rồi, vậy con nên gọi là gì?”“Mẹ kế.
”Giang Uyển nghẹn lời không biết nên khóc hay nên cười.
Người đàn ông đứng một bên nhìn cô làm trò cười.
Đại Bảo khịt mũi nói: “Bây giờ đang ở trong nhà, không có người ngoài, thì con có thể gọi là mẹ kế không phải sao?”“Được được được, muốn gọi thì gọi.
”Thấy dáng vẻ không quan tâm của cô, anh cũng lười tiếp tục quản chuyện này.
……Cố Trung Quốc bắt Nhị Bảo phải thay quần áo, Nhị Bảo không vui nhưng cậu bé không muốn chống lại cha mình nên chỉ có thể quay lại phòng chơi với anh trai.
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Giang Uyển nghi ngờ nhìn Cố Trung Quốc, hỏi: “Ai thế anh?”“Chắc là Chị Trương, đi thôi, chúng ta ra xem thử.
”Vừa mở cửa thì đã thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đang ôm một rổ rau tươi.
Người phụ nữ mặc một cái áo màu xanh lá cây chắp vá mấy mảnh với một cái quần đen.
Tóc chị ấy đen nhánh, búi gọn sau đầu, trông vừa giản dị vừa tốt bụng.
“Đây là rau trong nhà trồng được, nghe lão Trương nói trong nhà Tiểu Cố có thêm thành viên mới nên tôi mang qua một ít cho mọi người ăn thử.
” Chị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-me-ke-nuoi-day-dan-con/602126/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.