"Chu Hoài Thần, anh có thấy chúng lớn đẹp hơn không?"
Chu Hoài Thần gật đầu: "Vốn dĩ đã đẹp rồi."
"Thật không?" Từ Vãn có chút không tin, nhìn Chu Hoài Thần hỏi một cách nghiêm túc.
"Tất nhiên, em không thấy con chúng rất giống em sao?" Mắt to mũi cao, mới sinh ra đã có một mái tóc dày. Đặc biệt là cô con gái, ngón tay thon dài, anh không dám nghĩ đến khi con gái biết nói sẽ đáng yêu đến mức nào.
Từ Vãn không nói gì, chỉ cảm thấy ông bố này có vẻ hơi thiên vị.
Từ Vãn đã tiêu hao quá nhiều tinh thần vào ban ngày, chưa đến chín giờ đã thấy buồn ngủ. Có Chu Hoài Thần ở bên cô cũng yên tâm, nặn tay nhỏ mũm mĩm của mấy đứa trẻ một lúc rồi thiếp đi.
Giấc ngủ này kéo dài đến sáng hôm sau, cô bị một trận ồn ào đánh thức.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy tất nhiên là xem đứa con của mình trước, thấy hai đứa trẻ ngủ ngon lành, cô mới yên tâm.
Đang định nằm xuống thì thấy hành lang bên ngoài ồn ào khác thường, định hỏi có chuyện gì thì thấy Tôn Gia Nguyệt và chị Trần đẩy cửa bước vào.
Hai người đều đứng ở cửa nói chuyện với người khác, sợ làm ồn đến người trong phòng, nói xong đẩy cửa vào thì thấy Từ Vãn đã ngồi dậy.
"Ồ, Từ Vãn, sao em lại tỉnh rồi? Có phải chúng tôi làm ồn đến em không?"
Từ Vãn lắc đầu: "Tối qua em ngủ sớm quá, chị dâu, sao mọi người lại đến đây?"
Trần Hữu Phương nói: "Ôi chao, em không biết là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-my-nhan-dao-hon-khong-chay-tron/1552823/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.