Huống hồ anh rể còn cao lớn đẹp trai, Từ Thiến cảm thấy tốt hơn bất kỳ người nào mà cha mẹ tìm trước đây.
Từ Vãn nhìn cô em gái gầy gò yếu ớt này, rõ ràng trên mặt còn chưa hết vẻ trẻ con lại cố ra vẻ trưởng thành, trực tiếp bật cười: "Em còn biết xem tướng à? Nhìn ra anh rể em tốt ở chỗ nào?"
"Chị hai, em mười sáu rồi không phải ngốc, chị tưởng em giống chị, xem người còn không biết sao?" Nói xong lại lén liếc Từ Vãn một cái: "Chị hai, em không nói chị ngốc, chị rất thông minh, cả nhà chỉ có chị là giỏi đọc sách nhất."
"Ừ, chị biết."
Từ Thiến luôn cảm thấy chị hai này kết hôn xong có vẻ khác trước, lại biết cô ấy không chạy, cũng không chậm trễ nhiều: "Vậy chị hai, em về nhà trước đây."
Chu Hoài Thần nghe Từ Thiến định đi, chủ động lấy thái độ anh rể ra nói: "Đã đến rồi thì cùng đến nhà ăn cơm trưa rồi về."
"Cảm ơn anh rể, em không đi đâu, em phải về nhà nấu cơm cho gia đình." Nhà đã nhận rất nhiều sính lễ của nhà họ Chu, cô không muốn để người khác nói lời ra tiếng vào cho rằng cô đến nhà anh rể để chiếm tiện nghi, chủ yếu cũng sợ sau này chị gái mình ở nhà chồng khó xử.
Nói xong cũng không để ý đến sự níu kéo của Từ Vãn và Chu Hoài Thần, quay người định đi nhưng mới đi được hai bước lại vội vàng quay lại: "Chị hai, ngày về nhà lại mặt chị cũng đừng nghe lời bố mẹ, cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-my-nhan-dao-hon-khong-chay-tron/1553000/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.