"Ái chà."
Tôn Hiểu Nhã còn chưa nói hết câu, Từ Thiến đã quất một cái chổi vào mặt cô ta.
Hôm nay tâm trạng cô ta tốt nên cố ý mặc quần áo mới, còn dùng than vẽ chân mày...
Chỉ trong nháy mắt, trên mặt và quần áo đều dính đầy bùn đất, sân ở quê toàn là đất vàng, mỗi lần quét dọn để bụi không bay lung tung đều phải rắc một ít nước.
Bây giờ đất trộn với nước toàn bộ đều văng lên người và mặt Tôn Hiểu Nhã, hơn nữa cành chổi cũng quất vào mặt cô ta làm mặt cô ta đỏ ửng.
Tôn Hiểu Nhã vừa đau vừa tức, toàn thân run rẩy, nắm chặt hai tay trợn mắt nhìn Từ Thiến quát: "Từ Thiến, mày muốn c.h.ế.t à!"
Từ Thiến cầm chổi trong tay, tức đến mặt đỏ bừng nhưng cũng không chịu yếu thế: "Mày còn dám vu khống chị hai tao, tao đánh c.h.ế.t mày."
Tôn Hiểu Nhã nhìn Từ Thiến trợn mắt nhìn mình sợ đến mức lùi lại một bước, con nhóc Từ Thiến này đúng là giống hệt nhà họ Từ, trong người có một sức mạnh hoang dã không giống Từ Vãn chút nào.
Cô là người cứng đầu, đừng nhìn là con gái lại gầy gò yếu ớt nhưng sức lực lại rất lớn. Đánh nhau là loại không có đầu óc, giống như không sợ chết, dù toàn thân bị thương cũng không lùi bước.
Hồi nhỏ vì bị em trai mách lẻo, cô quay người suýt nữa bóp c.h.ế.t em trai mình, sau đó nó suýt đánh c.h.ế.t cô, cô cũng không chịu cầu xin tha thứ. Cuối cùng vẫn là Từ Vãn tan học cầu xin em trai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-my-nhan-dao-hon-khong-chay-tron/1553004/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.