Sau khi hỏi Cẩu Đản đang chơi đất ở trong sân, anh ta mới biết được vợ chồng Dương Kế Tây trở về lấy sọt đi đến sau núi lấy củi rồi.
"Siêng năng như vậy?"
Trời cũng tối rồi, còn đi kiếm củi nữa?
Trên mặt Dương Kế Bắc đầy nghi hoặc, nhưng Bà Dương lại cảm thấy hai vợ chồng thằng ba làm rất tốt, chờ đến khi Thẩm Phượng Tiên bọn họ dây dưa dây cà trở về đã bị bà Dương bắt đi nấu cơm.
Thẩm Phượng Tiên vừa rửa nồi vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị cũng không tin hai vợ chồng thằng ba lại chăm chỉ lên núi kiếm củi như vậy!"
"Đợi bọn họ gánh củi về sẽ biết." Hà Minh Tú cũng không vui lắm, trước kia khi vợ thằng ba chưa có vợ, mẹ chồng còn ở trong nhà nấu cơm. Bây giờ vợ thằng ba vừa vào cửa, mẹ chồng ngay cả cơm cũng không nấu.
Bọn họ làm việc cả một ngày mà vẫn phải tự mình nấu cơm khiến trong lòng họ cảm thấy rất bức xúc.
"Em dâu hai." Tròng mắt Thẩm Phượng Tiên xoay tròn, nhỏ giọng nói: "Em nói xem, bọn họ có thể lén lút ăn vụng gì ở bên ngoài không? Buổi trưa hôm nay chị thấy em dâu ba không ăn cơm."
Ngay cả thằng ba cũng không ăn gì.
"Chuyện này thì em không biết." Từ trước đến nay, Hà Minh Tú luôn thận trọng trong lời nói và hành động: "Nhưng bây giờ mới là đầu xuân, trên núi cũng không có đồ gì, kể cả có đi bắt gì đó, thằng ba mang và em dâu cũng sẽ không yên tâm, chị dâu cả, chị suy nghĩ quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-ngu-hieu-trong-sinh/790823/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.