Edit: Hong Van
Beta: Sakura
Mặc dù tình hình giao thông không tốt, Hàn Thanh Tùng vẫn tận lực lái xe ổn định một chút, Lâm Lam đã quá mệt mỏi cộng thêm tâm tình thoáng cái đã buông lỏng không còn tâm sự, cô ngủ rất ngon, cho dù có ngã từ xe xuống chắc cũng không tỉnh.
Cô mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ mọi chuyện yên ổn bình thản, không còn lo lắng và sợ hãi lúc trước.
Sau khi tỉnh lại, cô mở mắt ra thấy Hàn Thanh Tùng ngồi trên ghế lái, anh vừa lái xe lại thỉnh thoảng nhìn kính chiếu hậu để ý đến cô. Trong lòng Lâm Lam vô cùng bình tĩnh, sự bất an lúc trước vì chuyện mình không thể xác định có thể lưu lại thế giới này không cư nhiên biến mất không thấy. Cô có một loại cảm giác chắc chắc, mình thật sự đã biến thành một phần tử của thế giới này, thần hồn yên ổn, không tiếp tục cảm thấy lo lắng nữa.
Cô ngồi dậy, nhìn vào mắt anh thông qua kính chiếu hậu rồi cười cười.
So với ánh mắt của cô trong quá khứ, đã nhiều hơn một phần kiên định và thản nhiên, anh hiểu được, nhìn cô một cái thật sâu, tâm tình thư sướng nói không nên lời.
Henry còn đang ca hát, quay đầu lại nói với Lâm Lam, “Lâm Lam, cô quá tuyệt vời! Mặc dù người khác sẽ không biết được công lao của cô, nhưng mà tôi biết rõ, đây là ý chỉ của thần! Cô nhất định là Thiên Sứ, tôi thích cô quá rồi!”
Lâm Lam cười cười, “Henry, anh thật là đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nguoi-dan-ba-danh-da/2228934/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.