Edit: Hà My
Beta: Tiểu Tuyền
Hàn Thanh Tùng: “……!!!”
Ông nội cũng có thể nghe ra là Tam Vượng.
Đại Vượng huỵt một tiếng nhảy xuống đất, bất chấp đi giày đi chân trần vọt tới nhà chính, một tay đem bình rượu của Tam Vượng giật xuống, lại đem Tam Vượng trực tiếp xách xuống đất.
Tam Vượng còn đá đạp lung tung, “Điêu nhất đức, ông có cái tâm địa quỷ gì! A Khánh tẩu tôi, lưng dựa vào cây lớn hưởng bóng mát, thấy ông cũng không hoảng loạn ~~~”
Lăn lộn như vậy, mùi rượu kia liền bay ra, cả nhà ở thức dậy.
Lâm Lam nhanh chạy đi mặc quần áo cùng Hàn Thanh Tùng đi nhìn xem gian nhà phía đông.
Đại Vượng đem cả người lạnh lẽo Tam Vượng khóa lại trong ổ chăn, thằng nhóc còn vùng vẫy hát lên, những câu chuyện được nghe trên radio và Lưu Xuân Tân dạy, lời hát có đúng hay không, lúc này hoàn toàn học thuộc, quả thực sư phụ hài kịch bám vào người.
Nhị Vượng nghiên người hỏi Mạch Tuệ chuyện gì vậy.
Mạch Tuệ: “Còn có chuyện gì chứ? Còn tuổi nhỏ, mà mượn rượu tiêu sầu?”
Nhị Vượng: “Phỏng chừng không kiểm tra nên trong lòng uất ức, aizz, không ngờ Tam Vượng lại hiếu thắng như vậy, em hiểu lầm nó rồi.”
Lâm Lam: Bà nó chứ còn mượn rượu tiêu sầu! Ai tin nó hiếu thắng? Mẹ xem chính là thiếu đòn.
Hàn Thanh Tùng sờ sờ trán cùng thân thể Tam Vượng, Lâm Lam khẩn trương nói: “Có phát sốt hay không?”
Hàn Thanh Tùng bình tĩnh nói: “Không có việc gì.”
Nhị Vượng: “Con nấu chén canh gừng cho em ấy uống, đừng để bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nguoi-dan-ba-danh-da/2229164/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.