“Mặc dù không thể khống chế sự thay đổi trong tình cảm của người khác, nhưng chúng ta có thể khống chế trái tim mình.”
Dường như cho dù Bạch Vân nói rất nhiều thì Thẩm Triều Triều nho nhỏ cũng không hiểu được, cuối cùng bà chỉ dịu dàng cười một tiếng.
Bà nghịch ngợm đưa tay vò rối tóc Thẩm Triều Triều, nói một lời chúc phúc chân thật nhất: “Mong rằng Triều Triều của mẹ có thể an khang cả đời, không sầu không lo!”
Nhớ tới người mẹ đã qua đời của mình, khóe mắt Thẩm Triều Triều ửng hồng, khịt mũi một cái.
Cũng chính bởi vậy nên cô luôn cố gắng để mình được sống tốt hơn, trước kia là như vậy, hiện tại cũng là thế.
Cô cũng muốn thử cố gắng trong cuộc hôn nhân này một phen, chỉ có trải qua mới có thể biết được cảm nhận trong đó... Hơn nữa, cô cảm thấy Cố Kỳ Việt thật ra rất tốt, còn có thể giúp cô đạp ngã người xấu~
Cho dù anh có hơi cao lớn dọa người, nhưng có lẽ, nhìn lâu sẽ quen?
Trong suy nghĩ miên man, cơn buồn ngủ dâng lên khiến Thẩm Triều Triều dần dần nhắm hai mắt lại, hy vọng đối với tương lai tựa như đã hòa tan nỗi sợ hãi, cô có niềm hy vọng rằng mình cũng có thể có được một cuộc sống bình thường thêm lần nữa.
*
Ngày thứ hai sau hôn lễ, Cố Kỳ Việt ở một đêm trên ghế xếp của đồn công an, đợi đến khi tỉnh lại, thân hình cao lớn khỏe mạnh của anh mới đứng dậy, tùy ý giãn người.
Cơ bắp cứng rắn trên người anh bị động tác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nguoi-dep-so-giao-tiep-ga-cho-ac-ba/2698427/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.