Không hề hay biết bản thân đã bị bao người để mắt tới, Cố Kỳ Việt vội vàng chạy đến bệnh viện gần nhất.
Vừa đến nơi, anh lập tức đến quầy lễ tân nói tên Vương Thải Hà, rất nhanh đã có được số phòng bệnh cụ thể: 304.
“Ôi chao, cháu trai tôi về rồi! Lại đây, để bà nhìn xem nào, có gầy đi không?”
DTV
Cố Kỳ Việt vừa mở cửa phòng bệnh, Vương Thải Hà đang huyên thuyên với bệnh nhân bên cạnh bèn dừng lại, gương mặt hiện rõ vẻ vui mừng, bà ấy vội vàng vẫy tay gọi Cố Kỳ Việt.
Bị giam nhiều ngày như vậy, chắc chắn thằng bé đã phải chịu khổ rồi. Chờ thằng bé về nhà chắc chắn phải bồi bổ cho nó thật tốt, ninh canh móng giò, cho nó ăn thật nhiều đồ bổ!
Nhưng rất nhanh sau đó, Vương Thải Hà đã không cười nổi nữa, bởi vì vừa nghĩ đến chuyện ăn uống, bà ấy lại nhớ đến Thẩm Triều Triều đã rời khỏi nhà họ Cố... Đều là do thằng nhóc Cố Kỳ Việt này, bây giờ nó phải chịu khổ là đáng đời!
Phải đền bù cho cháu dâu của bà!
Tốc độ thay đổi sắc mặt của bà ấy nhanh đến mức chưa kịp để Cố Kỳ Việt đến gần, bà ấy đã xụ mặt xuống, hờn dỗi quay người sang một bên, dùng hành động để bày tỏ sự bất mãn của mình.
Cố Kỳ Việt chỉ biết cười khổ, đầu óc thông minh của anh nhanh chóng đoán được nguyên nhân, nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng gạo.
Qua lời của y tá ở quầy lễ tân, anh được biết bà nội bị ngã dẫn đến gãy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nguoi-dep-so-giao-tiep-ga-cho-ac-ba/2700331/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.