Sản phẩm của bọn họ còn có đồ điện gia dụng, không thể tùy tiện ném xuống đất là có thể bán được.
Vậy phải kinh doanh như thế nào?
Lúc trước, khi An Tĩnh Nguyên đến đây không nghĩ Phương Kiến Quốc có thể sắp xếp cửa hàng gọn gàng như vậy, ngay cả chứng nhận cũng lấy rồi.
Cho nên anh không nghĩ nhiều như vậy.
Bây giờ anh ta vừa hỏi như vậy, nhất thời thật đúng là không nghĩ ra cách gì dễ làm.
Hai người thương lượng một hồi cũng không ra kết quả gì.
Cuối cùng An Tĩnh Nguyên nói:
"Bỏ đi, chờ tôi trở về suy nghĩ lại, nhân tiện hỏi ý kiến chị dâu của anh."
An Tĩnh Nguyên mua ít đồ trở vê nhà.
Về đến nhà, anh kể chuyện vừa thương lượng với Phương Kiến Quốc cho Cố Chi Nghiên:
"Ngày tốt, tìm người xem là được, chủ yếu là bây giờ còn là thời đại quốc doanh, anh phải nghĩ làm cái gì mới có thể tạo sự hấp dẫn cho ngày mở bán."
Cố Chi Nghiên không cần nghĩ ngợi liền nói:
"Chiết khấu khai trương nhé, mua bao nhiêu sẽ được tặng quà nhỏ."
Sống lâu một đời, Cố Chi Nghiên đối với chuyện này cũng không xa lạ.
Cái này giống đồ ăn, là đạo lý mua nhiều rau tặng bạn một nắm hành lá, chính là nhắm vào tâm lý thích hưởng lợi của tất cả mọi người.
An Tĩnh Nguyên hơi nhíu mày.
Lúc trước anh có đề cập qua ý tưởng này với Phương Kiến Quốc, nhưng lại cảm thấy bây giờ là thời đại quốc doanh, nếu thực sự làm như vậy, sẽ khiến cho đối phương ngứa mắt.
Kỳ thực là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nguoi-vo-ngot-ngao/1802956/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.