Cố Chi Nghiên không ngờ An Tĩnh Nguyên lại tới đây vào lúc này, cô vội nhét nốt vào miệng những thứ chưa kịp nhét vào, hoảng loạn ngẩng đầu nhìn anh: "Sao, sao anh lại đến..."
Cô còn chưa kịp nói xong thì miệng bị nghẹn bánh trứng, ngay tức khắc cô không thốt ra được gì nữa.
Sắc mặt An Tĩnh Nguyên hơi thay đổi, anh nhanh chóng chạy đến xoa lưng cho cô:
"Việc gì phải vội, em cứ ăn từ từ, anh không nói gì em đâu."
Triệu Tú Quyên ở bên cạnh cũng hoảng sợ theo: "Con làm gì thế hả, thím tưởng con gặp ma không đó, đừng có Vội."
Cố Chi Nghiên cố gắng nuốt xuống, cuối cùng cũng hồi lại sức, cô lau mồm, chột dạ ngẩng đầu nhìn người đàn ông:
"Sao tự dưng anh lại tới đây? Họp xong rồi ạ?"
Thấy dáng vẻ áy náy của cô, An Tĩnh Nguyên nở nụ cười:
"Nếu anh không tới thì em định ăn vụng mấy cái bánh trứng hả?”
Cố Chi Nghiên cười ngượng ngùng, cô kéo vạt áo của anh làm nũng:
"Em thực sự không nhịn nổi nữa, anh đừng giận mà, em ăn xong cái này rồi sẽ không ăn nữa đâu, cam đoan sau này em sẽ không ăn nữa."
An Tĩnh Nguyên lườm cô: “Anh có tin em được không đây?"
Triệu Tú Quyên nghe vậy thì lập tức nhìn sang An Tĩnh Nguyên:
"Có chuyện gì thế hả? Sao con bé còn không được ăn chút gì thế?"
Hình như cô ấy hiểu lầm gì đó, Cố Chi Nghiên giải thích:
"Thím à, cháu chưa kịp nói cho thím biết, bác sĩ bảo cháu phải kiểm soát cân nặng, ăn ít thôi, không được ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nguoi-vo-ngot-ngao/1803053/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.