"Chắc là nó có chuyện gì không tiện nói cho mọi người nên mới không về đó?"
"Tôi cũng nghĩ vậy, có khi nó làm xong là nó về ngay thôi."
"Con trai bà đã hai mươi mấy tuổi rồi, đi cả đêm không về thì có làm sao đâu?"
Lưu Hồng Hà biết Khang Vân đi lên núi với An Tĩnh Nguyên rồi không quay về nên mới lo lắng như thế, bây giờ thấy tất cả mọi người đều đứng về phía nhà họ An, bà ta càng cáu giận không biết trút vào đâu:
"Mấy người đoán mò gì thế hả, hôm qua Khang Vân lên núi cùng chúng nó, nghe nói trên núi còn có cả lợn rừng, mạng người là chuyện trời, sao mà tôi nói giỡn chơi được."
Sau đó bà ta quay sang nhìn An Tĩnh Nguyên:
"Hôm qua chỉ có hai đứa chúng mày lên núi, mày đừng nói không biết, nói không chừng thằng bé chưa về là do bị chúng mày hãm hại đấy."
Nói xong bà ta bắt đầu gào mồm lên khóc, bắt đầu nói năng lung tung bảo mọi người vô lương tâm, con trai mình mất tích mà đám người này còn nghi ngờ bọn họ.
Tiếng khóc kia quá giả tạo, đến nỗi những người lớn trong nhà họ Triệu đến đây cùng cũng không hiểu nổi hành động của Lưu Hồng Hà, có người lạnh lùng nói:
"Cô đừng có mà tru tréo nữa được không, không hỏi gì nữa thì mau đi đi, đúng là đáng xấu hổ."
Lưu Hồng Hà bị ông ta mắng thế thì cũng ngưng khóc.
Lão già kia nhìn An Tĩnh Nguyên rồi giải thích:
"Suốt một ngày trời Triệu Khang Vân không về nhà, bà ấy lo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nguoi-vo-ngot-ngao/1803147/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.