----Thím Phương có ấn tượng rất tốt đối với đứa trẻ An Tĩnh Nguyên, trước kia thường gây rắc rối, nhưng mà mấy năm nay lại yên tĩnh giống như là chim cút, nhân tiện nói:“Được rồi, đây cũng không thể giải thích được điều gì, bình thường tôi vẫn đưa thuốc cho người khác mà.
”Lưu Hồng Hạc thấy cô hướng về nhà họ An và nhà họ Cố, lập tức quay đầu đi nói chuyện với người khác.
Thím Phương biết trong lòng cô ấy không phục, nhưng mà bây giờ sự tình đã thành như vậy, huyên náo lớn hơn chỉ càng làm mất mặt, “Các người còn nói nữa, lát nữa nhà họ Cố nghe được, đừng đợi đến lúc Hầu Tú Anh đi tới, mặt mũi của nhà họ Triệu coi như kéo cũng không được.
Vừa nhắc đến nhà họ Cố, Triệu Khang Vân liền nghĩ đến chuyện ngày trước bản thân bị buộc phải cởi quần, sắc mắc của anh trầm xuống, nhìn Lưu Hồng Hạc nói:“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, chuyện này đều qua rồi, sau này mẹ cũng đừng nhắc lại nữa.
”“Con đi uống chút nước.
” Anh ta nói xong, bỏ đám mạ trong tay xuống, đi về phía bờ ruộng.
Ruộng bậc thang này rất rải rác, trải rộng hơn mười đỉnh núi, Triệu Khang Vân uống nước xong nghỉ ngơi một lúc, không biết làm sao, nghĩ đến những người vừa nãy, trong lòng liền rất khó chịu.
Suy nghĩ một lúc, anh lập tức đứng dậy vòng qua mấy cái ruộng, sau đó từng bước đi đến phía ruộng mà nhà họ An phụ trách.
Khi sắp đến đi, anh ta đột nhiên nghe được tiếng hét của Cố Chi Nghiên, anh khẽ cau mày,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nguoi-vo-ngot-ngao/1803216/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.