“Em gái, con cá này hôm qua anh vừa bắt được. Vẫn còn đang sống đấy, đợi đến buổi tối anh trở về, làm canh cá cho em ăn.”
Canh cá!
Hai mắt Đàm Ngọc Dao sáng bừng lên.
Cô đã hai ngày không được nếm chút thức ăn mặn nào rồi. Phải biết rằng cô trước đây chính là không có thịt thì sẽ không vui. Sau khi đến nơi này phát hiện trong nhà cả tháng trời cũng không ăn được miếng thịt nào trong lòng không biết đã kêu rên suốt bao lâu.
Có điều bây giờ đã có cá rồi, món luộc, kho tàu gì đó tạm thời không ăn được, ăn bát canh cá cũng được!
Nhìn ánh mắt kia của em gái mình cũng sắp dính luôn trên người con cá rồi, Đàm Thanh Sơn cười trêu cô không có tiền đồ. Đứng dậy chuẩn bị làm bữa sáng.
Đàm Ngọc Dao ngăn anh ấy lại, hỏi anh ấy có muốn ăn bát cháo kia không.
Bát cháo kia mặc dù bốc mùi hơi chua, thế nhưng cũng vẫn có thể ăn được. Cô không muốn ăn, nhưng cũng không thể đổ đi được, chỉ có thể bảo ba với anh trai bọn họ ăn hộ. Đợi một lát nữa bọn họ đi làm, Đàm Ngọc Dao liền dự định sẽ mang nửa gói gạo tấm đi ra ngoài đổi.
Đàm Thanh Sơn không thay đổi được chuyện cháo tối hôm qua nấu nhiều thêm nửa nắm gạo, nấu rất đặc. Anh ấy trực tiếp đổ bát cháo lại vào trong nồi, rửa hai củ khoai lang đặt xuống, lại cho thêm nửa gáo nước vào trong. Lúc này mới ngồi xuống trước bếp lò.
Đàm Ngọc Dao ngơ ngác ngờ nghệch nhìn một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/3854/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.