Sở Đại lần đầu tiên nghe được trong miệng cha hắn khen ngợi người khác, hồi lâu chìm trong mờ mịt chưa hoàn hồn, qua vài phút mới phản ứng lại.
Nghĩ đến cái bộ dạng chở che hắn, nhịn không được cười thầm: "Là khá tốt."
Không khí trong thư phòng bởi vì tiếng cười mà bớt đi sự căng thẳng, bả vai Sở Uyên cũng lơi lỏng đi, kéo ghế dựa chỗ bàn làm việc, ngồi xuống.
"Gặp được cô gái tốt thì phải đối xử tốt với con gái nhà người ta, lần này trở về là muốn ở quân khu làm hôn sự? Lễ hỏi cha đến làm, bên này bày tiệc rượu xong cha đi theo con một chuyến đến nhà thông gia."
Sở Đại trong lòng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn, hiếm thấy hai cha con một lần bình tĩnh nói chuyện, là bởi vì vợ của hắn.
"Đều nghe ngài."
Sở Uyên cũng trầm mặc một lát, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Nếu mẹ con biết con kết hôn, nhất định sẽ rất vui vẻ..."
Sở Đại im lặng.
Nửa giờ sau, hắn đẩy cửa ra ngoài, lên lầu hai.
Hiện tại đã hơn 7h, Cố Thanh Liệt không chịu ngồi yên, đến giờ tuần tra rồi, không sửa được thói quen, Cố Khanh Khanh dứt khoát đưa giấy thông hành trong đại viện quân nhân cho anh hai để anh ấy đi lang thang khắp nơi.
Còn cô thì ngồi ở mép giường, lắc chân qua lại, nhìn trên tủ đầu giường có quyển sách, cô tùy tiện cầm quyển sách lên xem.
Đầu ngón tay lướt nhẹ, trên đầu ngón tay hiện lên một tầng mỏng màu xám, hiển nhiên đã lâu không động đậy lật trang sách.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2594107/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.