"Khanh Khanh đừng thất thần." Triệu Trạch thấy Sở Đại không nói lời nào, cười cười: "Giúp anh trai cảm ơn Sở Liên Trường đi em!"
Cố Khanh Khanh bị đẩy về phía trước, mặt mờ mịt đứng trước giường bệnh.
Bát cháo trong tay Bạch Dung bị Triệu Trạch lấy đi, Bạch Dung nhìn cô bằng ánh mắt chứa vài phần địch ý.
Lúc trước còn không xem lời nói của Phương Điệp vào trong lòng, vậy mà bây giờ anh A Đại đỡ đạn cho anh trai cô ta!
Cố Khanh Khanh có chút xấu hổ, cô ngồi ở mép giường, múc một thìa cháo thịt băm, nhìn thấy trong mắt anh ấy tơ máu, cô sửng sốt, ngồi dựng thẳng sóng lưng, thổi thổi cháo rồi mới đưa đến bên miệng Sở Đại.
Sở Đại nhìn chằm chằm cô hồi lâu, ngoan ngoãn ăn cháo.
Triệu Trạch đẩy Bạch Dung đang nhìn chằm chằm ra ngoài: "Đồng chí Tiểu Bạch, tôi nghe vợ tôi nói Đoàn Văn Công biểu diễn cực kỳ đặc sắc, chỉ tiếc buổi chiều Đoàn Văn Công đi rồi, có thể hát một đoạn bài "Một lòng hướng về Đảng" cho các đồng chí thương binh ở đây nghe hay không?"
"Bọn họ hôm qua lên chiến trường không có nghe được, quá đáng tiếc.”
Bạch Dung vốn định nhe răng trừng mắt, lời muốn nói kẹt ở trong cổ họng, trầm mặt chốc lát: "Được rồi, tôi đi nói với Đoàn Trưởng, biểu diễn lại một lần cho các đồng chí."
Các chiến sĩ lên tiền tuyến chiến đấu, còn không phải là vì hậu phương vững chắc, chút xíu yêu cầu này sao có thể không thỏa mãn.
Triệu Trạch trong lòng thở dài, thích Sở Đại đều là cô gái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2594379/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.