Nhìn theo họ biến mất ở cuối con đường, Cố Kim xỏ tay vào túi hỏi Tần Võ đang ngáp ngắn ngáp dài bên cạnh: “Tần lặn nước này, vừa rồi đồng chí Triệu Dương của công xã nói gì với ông vậy?”
Tần Võ liếc mắt nhìn ông ta, không vui đáp: “Ông ấy bảo ông mắt tinh thật, nịnh bợ lãnh đạo mà còn để ý tới tôi.”
“Tôi có nịnh đâu, toàn nói oan uổng tôi.” Cố Kim cười hì hì phản bác.
“Lão Triệu bảo đây là lần đầu tiên ông ấy tỉnh táo suốt đêm không ngủ được, hỏi tôi sao lớn gan thế, nằm bò lên bàn mà ngủ luôn." Tần Võ từ trong túi móc ra một điếu thuốc, quẹt diêm châm lửa, nói: “Ông không để ý thấy ông ấy run run suốt đêm à? Sợ đến toát mồ hôi, quần áo ướt nhẹp, lạnh cứng luôn.”
Cố Kim cười hì hì: “Thôi được rồi, cậu cũng về ngủ đi, Sở Đại, chúng ta cũng về nhà thôi con.”
Thôn dân phía sau càng ngày càng đông, ai cũng đến hỏi kết quả, ông vẫy tay: “Mọi người không thấy lạnh à, chúng ta ngay thẳng, sợ gì, đều đã làm rõ rồi, về đi thôi. Tháng sau là quyết toán, ai g.i.ế.c lợn, ai bắt cá thì nhớ kỹ, tối hai mươi chín tháng chạp tập trung ở đại đội.”
“Được.!” Thôn dân reo hò.
Cố Kim cười lắc đầu, xỏ tay vào túi dẫn Sở Đại về nhà.
Sở Đại lần đầu tiên thấy rõ tài năng của cha vợ, trong khi Cố Thanh Liệt còn nghĩ cha mình ngốc nghếch, thực ra cậu ta mới là người ngốc nhất trong nhà.
Trên con đường quanh co, lãnh đạo mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2694135/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.