Sáng hôm sau, ngoài cửa sổ sương trắng mờ ảo, là khí lạnh tích tụ cả đêm.
Sở Đại và Cố Thanh Liệt dậy từ năm giờ, đồng hồ sinh học của họ rất chuẩn.
Cố Thanh Liệt đi nhà ăn lấy cơm, Sở Đại đặt sữa tươi vào nồi hấp cách thủy.
Ông Tần sắp xếp rất chu đáo, bốn đứa trẻ đều đã đặt sữa tươi, giống như ở Nam Dương không có gì khác biệt.
Cố Khanh Khanh ngủ đến sáu giờ rưỡi, tay theo bản năng sờ sang bên cạnh.
Người đàn ông dựa vào đầu giường ngồi nghiêng bên mép giường cười nói: "Tỉnh rồi à?"
"Vâng." Cố Khanh Khanh đặt tay lên đùi anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Có đói không? Em đi nấu chút bữa sáng, hôm qua mua bột mì về, em tiện thể nhào bột nấu mì ăn."
Cô chống tay lên chân anh định ngồi dậy.
"Anh hai đi nhà ăn lấy cơm rồi, không cần nấu." Sở Đại ôm lấy eo cô, để cô dựa vào lòng mình, ngón tay trắng nõn cuốn lấy tóc đen của cô: "Sữa đã hâm nóng trong nồi, bọn trẻ dậy là có thể uống."
Nước sôi anh đã tắt bếp, có nắp đậy, hơi nóng không thoát ra ngoài được.
"Cha nuôi và A Tuy đâu?" Cố Khanh Khanh nghe không cần nấu ăn, lại co vào lòng anh tận hưởng sự ấm áp, ngáp không ngừng.
"Cha nuôi và A Tuy đều ăn ở nhà ăn, không cần lo, trưa có lẽ sẽ về ăn." Sở Đại cúi người hôn lên trán cô: "Ngủ thêm chút đi, buổi sáng lạnh."
Cố Khanh Khanh mơ màng gật đầu, ôm lấy eo anh, đầu vùi vào hõm cổ anh, rất nhanh lại ngủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/2697315/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.