Dù gì cô ta cũng sẽ nhanh chóng kết hôn với người đàn ông mà mình yêu.
Mà anh ta sẽ sớm nổi trội, đến lúc đó cô ta chỉ cần hưởng phúc là được.
Hơn nữa, trên người cô ta vẫn còn tiền, 180 đồng tiền bán xe đạp được và 18,5 hào cô ta đã lén tiết kiệm trước đây.
Nếu trừ đi tổng số tiền chi tiêu trong nửa năm này, cô ta vẫn còn 150,6 hào.
Đừng coi thường số tiền này.
Vào thời điểm này, đây là một con số rất khả quan.
Hơn nữa, số tiền này vẫn chưa tiêu lên người đàn ông cặn bã kia.
Vì vậy, sau khi được sống lại, cô ta đã lén nói chuyện với một người đàn ông ở trong thôn, thỏa thuận mỗi ngày sẽ trả một hào để làm việc giúp cô ta.
Hiện đang là mùa đông, ít việc, nếu không làm việc đồng nghĩa với việc không có lương thực, đói bụng.
Có người tiêu tiền như nước sẵn sàng bỏ tiền ra thuê người làm, dù chỉ trả một hào tiền công thì ở thời đại mà nhân công không có giá trị nhất này, người kia cũng vui mừng khôn xiết rồi.
Mỗi ngày đều đến làm việc giúp cô ta, rồi về nhà làm việc nhà mình.
Nhưng chỉ mới mấy ngày đã bị người phụ nữ này để mắt tới.
Chu Diễm Hồng bị chế giễu đến nỗi thẹn quá hóa giận, nói năng không suy nghĩ:
"Cô tưởng cô là thứ tốt đẹp gì à? Tại sao Lưu Đại Trụ lại vô duyên vô cớ chặt củi, dọn chuồng heo giúp cô cơ chứ? Nhất định là cô đang đi làm gái."
Lời này hơi nghiêm trọng, Chúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nu-luu-manh-xuyen-vao-than-the-yeu-ot/509032/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.