“Chị nói thế là sao, như thể trước đây em hay chê bai chị vậy!”
Vương Hồng dùng sức rút tay ra, nhướng mày:
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Từ khi bà gả vào nhà họ Tống, cô em chồng họ này vẫn luôn không ưa bà, tìm mọi cách gây sự với bà.
Nếu là em chồng ruột thì bà có thể nhịn hai phần nhưng lại không phải, vì vậy, hai người vẫn luôn gặp nhau là cãi nhau, hoàn toàn không đội trời chung.
Nhưng chồng bà lại luôn nhường nhịn cô em họ này!
Còn bảo bà cũng phải nhường nhịn.
Làm sao có thể.
Nhà nào mà em chồng họ nhìn thấy chị dâu dùng tiền của anh trai mình mua đồ quần áo cho cháu trai cháu gái nhà mẹ đẻ mà không nói hai câu, lại không phải tiêu tiền của chồng bà ta!
Mỗi lần về gặp nhau, bà ta đều phải chỉ trỏ, khiến bà khổ không nói nên lời!
Nghĩ vậy, Vương Hồng nói bóng gió:
“Lần này về lại lấy gì nữa? Nhà cô lại thiếu gì rồi?”
“Chị nói gì vậy, là anh ba bảo em về!”
Vương Hồng càng khó chịu hơn, bà hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Tống Xuân Anh nhìn bà đi xa, che đi vẻ u ám trong mắt, trước tiên về nhà anh trai ruột của mình.
Trong nhà chỉ có chị dâu Phương Mai ở nhà.
Khi bà ta vào, Phương Mai đang muối dưa cải, anh trai bà ta là Tống Kiến Quân đang vểnh chân ngồi vắt chéo bên cạnh xem.
Thấy bà ta tay không về nhà, khuôn mặt ngựa của Phương Mai lập tức sa sầm xuống,
“Về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nu-luu-manh-xuyen-vao-than-the-yeu-ot/509053/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.