Hiện tại một thân váy áo này đã làm lộ ra đôi chân mảnh khảnh lại trắng nõn của cô, dáng vẻ này thoạt nhìn còn tưởng rằng là thanh niên trí thức mới từ trong thành tới, toàn thân tỏa ra một cỗ khí chất trí thức.
Đợi sau khi xác định thấy rõ người tới, cô ấy liếc mắt, giọng nói kinh ngạc: "Tô Ngọc Đào?”
Ngọc Đào nháy mắ đáp: "Là chị.”
”"Chị! " Đầu ngón tay Lục Vân Chiêu hướng về phía cô, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới, dừng ở trên cái váy kia: "Sao chị lại mặc váy ngắn như vậy! ”
"Ngắn đâu?" Ngọc Đào nháy mắt, vì tuân theo quy tắc sinh tồn nơi này, cô cũng không dám cắt quá ngắn: "Vẫn dài đến đầu gối đấy thôi.”
Lục Vân Chiêu nhìn vẻ mặt không cho là đúng của cô, tròng mắt cũng sắp rớt ra: "Đã lộ chân rồi, để cho người khác nhìn sạch, sao chị không xấu hổ chút nào vậy?”Tuy nói như vậy, nhưng không thể không nói, bộ quần áo này tuy rằng bình thường, váy cũng ngắn, nhưng mặc ở trên người cô thật đẹp mắt.
Còn nữa, cũng không biết cô rốt cuộc bôi cái gì, có một mùi hương nhàn nhạt từ trên người cô tản ra.
Địch ý của cô gái nhỏ có chút rõ ràng, Ngọc Đào không muốn phản ứng lại, nhưng cô ấy là em gái của Lục Vân Dương.
Căn cứ theo trí nhớ của nguyên chủ, tuy rằng tính khí Lục Vân Chiêu có phần nóng nảy, nhưng nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nu-phu-duoc-nuong-chieu-hang-ngay/2017772/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.