Xem ra cô mang thai lân này, cũng là một người có phúc khí, không chừng là một đứa con trai.
Sau khi ăn cơm tối xong, cũng không có chương trình giải trí gì, trong nhà cũng không có TY, trời lại đặc biệt lạnh, Lục Chí Quân không cần hai người bọn họ chúc tuổi liền thúc giục bọn họ trở vê phòng, còn phát cho Ngọc Đào hai phong bao lì xì lớn!
Trở về phòng, Lục Vân Dương cười như không cười trêu ghẹo cô: "Ông nội thực sự thương em, kể từ lúc anh đi học đại học đến giờ, ông nội đã chẳng cho anh một bao lì xì nào!"
Hiện tại mới hơn tám giờ, làm sao có thể ngủ nhanh như vậy, Ngọc Đào liền nằm trong lòng Lục Vân Dương, vừa nghe radio vừa trừng mắt nhìn anh một cái: "Anh đã hai mươi bảy tuổi rồi còn không biết xấu hổ so với em và con."
"Anh ghen tị không được sao." Lục Vân Dương nhìn hai bao lì xì lớn: "Nhìn xem bên trong có bao nhiêu tiên?"
Ngọc Đào cười khẽ: "Sao anh còn gấp hơn cả em, em không chia bao lì xì cho anh đâu!"
Nói xong, cô cũng theo ý anh, mở phong bao lì xì ra.
Một bên trong bao lì xì có mười đồng, từng đồng từng đồng một, một cái phong bao lì xì khác, bên trong là một cái vòng bạc nhỏ, khá nặng, hơn nữa rất mới, nhìn giống như vừa mới làm không lâu.
"Nhiều thật đó!" Lục Vân Dương cười khẽ: "Em biết không? Lúc nhỏ ông nội cho anh bao lì xì nhiều nhất cũng chỉ có một tệ."
Trong ấn tượng của Ngọc Đào, tiền lì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nu-phu-duoc-nuong-chieu-hang-ngay/2018028/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.