Sau đó, anh tỉnh dậy.
Tần Việt đột ngột ngồi dậy, căn phòng vẫn tối om, yên tĩnh đến lạ, chẳng có cô thanh niên trí thức nào mềm mại nằm trong lòng anh.
Anh cảm thấy người mình cứng đờ, trong đầu vẫn không ngừng hiện lên cảnh xuân trong mơ.
Tần Việt toát mồ hôi, tự tát mình một cái, thầm nghĩ mình đúng là đồ súc sinh, lại mơ tưởng đến người ta như vậy.
Tần Việt nằm xuống nhưng không ngủ được.
Anh không dám nhớ lại nhưng hình ảnh trong mơ vẫn cứ quanh quẩn trong đầu như thật, trong lòng Tần Việt ngoài sự hối hận còn có một niềm vui chưa từng có, anh cảm thấy trái tim mình từ từ bay lên không trung, nhẹ bẫng.
Anh đúng là vô dụng quá.
Ngay cả trong mơ cũng không tưởng tượng được đôi môi của Giang Nghênh Tuyết hôn lên sẽ như thế nào.
Tần Việt tâm trạng phức tạp nhìn chằm chằm vào xà nhà, trăn trở đến sáng.
Kim Hạ đã dậy từ lâu, nấu một nồi cháo khoai lang ăn cho no bụng.
"Ăn cơm nào.
" Kim Hạ nghe thấy Tần Việt dậy, bưng cháo lên bàn, ngẩng đầu lên nhìn rồi kêu lên: "Này, mặt con sao vậy?"
"Không sao, hôm qua không cẩn thận ngã.
"
"Ngã à?"
"Vâng.
"
Kim Hạ nhìn Tần Việt một lúc: "Ngã trong phòng à? Con cũng bất cẩn quá.
"
"Vâng.
" Tần Việt cúi đầu, ra sân rửa mặt nhanh rồi về phòng ăn hết một bát cháo.
Anh ra ngoài làm việc, đụng mặt Giang Nghênh Tuyết vừa mới dậy.
Giang Nghênh Tuyết cũng nhìn thấy mặt Tần Việt sưng lên: "Anh Tần, mặt anh sao vậy?"
Tần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-nu-tri-thuc-qua-chu-dong-thao-han-chiu-khong-noi/492546/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.