Lúc này anh ba Diệp mới đánh giá một hồi, hơn một tháng không về nhà, Tiểu Muội quả thực gầy đi trông thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhọn, bỗng chốc đau lòng nói: "Vậy mua cho em hai cái bánh bao to có được không?"
Diệp Tiểu Muội hài lòng gật đầu: "Được."
Hai anh em lại bắt đầu vừa nói vừa cười, Sở Hàm thấy vậy liên tục lắc đầu, nhà họ Diệp cũng không có nguyên tắc gì, Diệp Tiểu Muội lớn lên không lệch lạc cũng thật là một kỳ tích.
Có điều Sở Hàm rất nhanh đã phát hiện cô ấy sai rồi, trên người Diệp Tiểu Muội vẫn có rất nhiều ưu điểm, nói ví dụ như cô to gan không sợ người lạ, ở căn tin của xưởng dệt mà giống như đi trong nhà cô, vừa đi tới lập tức hô: "Chú Lưu, cháu muốn một tô cháo trắng và hai cái bánh bao lớn!"
Mà vị đầu bếp Lưu đang gục đầu xuống, nghe thấy tiếng của Diệp Tiểu Muội cũng nhô đầu ra nhìn, sau đó cười híp mắt chào hỏi: "Hóa ra là em gái Tiểu Diệp à, đã lâu không thấy cháu, sao gần đây không tới xưởng chơi vậy?"
Rõ ràng chỉ gặp một lần, Diệp Tiểu Muội giống như gặp phải người quen cũ trò chuyện: "Đúng vậy, ở nhà bận rộn làm việc, cháu không có thời gian vào thành phố chơi."
"Có phải là bận thu thóc lúa không? Vậy cũng quá cực khổ, chờ chút, chú tìm hai cái bánh bao nhiều thịt bồi bổ cho."
Diệp Tiểu Muội ôm khay cơm cười ngọt ngào nói: "Vậy thì cám ơn đầu bếp Lưu."
Sở Hàm biết Diệp Tiểu Muội ngây thơ rực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/2149649/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.