Hoàn toàn không ngờ Diệp Tiểu Muội lại lừa bịp như thế, ngủ như chết, gọi cũng không tỉnh, càng đừng nói tới hưởng thụ thời khắc riêng tư gì cả. Tống Thanh Huy cũng từ tâm địa gian giảo ban đầu biến thành coi thành công kéo Diệp Tiểu Muội khỏi giường là nhiệm vụ của mình.
Diệp Tiểu Muội biết chơi xấu, còn anh thì càng ngày càng tiến bộ, từ ban đầu không có cách nào đến học được cách vén chăn. Chỉ là Diệp Tiểu Muội cũng càng ngày càng tiến bộ, anh vén chăn, cô sẽ ôm anh cho ấm, cách lớp vải mỏng manh, thân thể mềm mại áp sát vào người anh, Tống Thanh Huy mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, không để ý tới việc kéo Diệp Tiểu Muội lên nữa.
Thế là Diệp Tiểu Muội vẫn hạnh phúc tùy tiện nằm.
Hôm nay phải dẫn cô con dâu xấu về nhà gặp cha mẹ, Tống Thanh Huy thật sự lo lắng cô lại muốn nằm ỳ không dậy, không ngờ Diệp Tiểu Muội phối hợp như vậy, còn buồn ngủ đã từ trong chăn bò ra.
Ngoài kinh ngạc, Tống Thanh Huy còn sinh ra một chút cảm động, không nhịn được mà hỏi: “Hôm nay dậy sớm như thế?”
Thật ra không còn sớm mà đã hơn tám giờ rồi, ở nhà Diệp Tiểu Muội cũng thường dậy vào giờ này.
“Phải đến chỗ cha mẹ anh, đương nhiên phải dậy sớm hơn rồi.” Diệp Tiểu Muội lăn lông lốc bò xuống giường. Bên trong phòng ấm áp như mùa xuân, quần áo đều lười thay, trực tiếp mặc quần áo thu đến phòng tắm đánh răng rửa mặt, vừa duyên dáng nói: “Còn phải đi dạo cửa hàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/2149822/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.