Ngày 27 tháng 2 năm 1978, đám người Diệp Tiểu Muội đến Bắc Kinh, vẫn là anh họ Tống lái xe đến ga đón người, dù sao lần này bọn họ về nhà, chứ không phải thăm người thân, hành lý nhiều như đi dọn nhà—— anh ba Diệp thật sự cột chăn lên, Vương Thúy Phân còn muốn mang theo chăn bông cho Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy, Diệp Tiểu Muội cũng bị bà ấy dọa sợ đến trợn mắt ngoác mồm, Tống Thanh Huy vội vàng giải thích nói bọn họ có lẽ không dùng được, nếu như trường học cho phép bọn họ ở nhà thì không cần mang chăn theo.
Vương Thúy Phân vừa nghe con rể là người địa phương, ở nhà thoải mái hơn ở trường nhiều, cũng theo ý của anh thả chăn xuống.
Có điều Tống Thanh Huy sống ba năm rưỡi ở Song Cương, thêm không ít quần áo và đồ dùng hàng ngày, không đến nỗi mang đi hết không để lại gì như những thanh niên trí thức khác, chỉ mang đi một nửa, số lượng cũng rất đồ sộ, chủ yếu là bây giờ bọn họ ở ngoài, ngày sau nhiều nhất là ngày lễ ngày tết về trong thôn thăm người thân, ở thời gian không quá dài, đồ dùng hằng ngày có thể mang đi thì cố gắng mang đi. Vì thế hành lý của ba người gộp lại cũng có thể xếp thành núi nhỏ, không có xe quả thật không tiện lắm.
Anh họ Tống rất chu đáo lái xe đưa ba người đến nhà bà nội Tống, bà cụ đã sớm thu dọn phòng trên lầu xong, người khác là chồng hát vợ theo, đến chỗ bà nội Tống lại là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-o-nien-dai-van-an-no-cho-chet/2173630/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.