Cô ấy bị câm ngay từ khi mới sinh ra, không biết nói chuyện, bị chị dâu cả Thẩm Hồng Anh hãm hại cũng không thể cãi lại bằng lời, chỉ có thể ôm nỗi ấm ức này vào lòng, nên trong lòng ít nhiều gì cũng thấy khó chịu.
Nhưng bây giờ, nhìn cô bé gầy yếu trước mắt này, trong lòng cô ấy trở nên mềm nhũn.
Cô ấy sinh được ba con trai, không có con gái, cũng từng mong đợi có thể sinh được cô con gái nhỏ, chỉ là lúc sinh con trai thứ ba, cô ấy bị thương tổn hại đến sức khỏe, khiến sau này có thể sẽ không còn cơ hội sinh được con gái nữa.
Cô bé này, chính là con gái nhỏ được ông trời tặng cho cô ấy sao?
Lưu Quế Chi nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng gầy yếu của cô bé, khẽ thở dài.
Lúc này, Phúc Bảo đứng ở trong chậu gỗ, cũng đang cẩn thận đánh giá Lưu Quế Chi.
Bé không quá giống mọi người xung quanh, ngay từ nhỏ bé đã có ký ức, từ nhỏ đã hiểu chuyện. Trong đầu mơ hồ có một số ký ức liên quan đến trước khi trở thành trẻ con, tuy không hoàn toàn rõ ràng, nhưng vẫn coi như là có ký ức.
Lúc trước bé từng sống trong ngọn núi có mây mù bao phủ, có hoa sen, có đài nước, cũng có vọng tiếng kinh phật vang vọng bên tai chưa bao giờ gián đoạn.
Sau đó không hiểu tại sao, bé lại nằm ở trong núi, được ni cô trong am nhặt trở về nuôi bé, sau khi am ni cô bị đập, bé được đưa tới đại đội sản xuất Bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-phuc-bao/844959/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.