Trần Mộc Lan nhíu mày.Thế này là sao?Cô ta đã nói tới như vậy, Thành Vệ Hồng hẳn là nên chạy đi tìm Lữ Nhã Hạm mới đúng chứ?Trần Mộc Lan đã quên, Lữ Nhã Hạm là được một người lính cứu lên, mà người lính kia cũng đã nói sẽ chịu trách nhiệm, vậy thì Lữ Nhã Hạm không còn là người mà bọn họ có thể tùy ý bắt nạt nữa rồi.Điểm này quả thực Trần Mộc Lan không hề nghĩ tới."Bác gái Trương, cháu nghĩ bác hiểu lầm mẹ cháu rồi!"Trần Mộc Lan thầm nguyền rủa Lữ Nhã Hạm, nguyền rủa cô nửa đời sau ngày nào cũng bị đánh!"Có hiểu lầm hay không thì không phải do mày nói, cũng không phải do mẹ mày quyết định.
Con tao bây giờ còn nằm ở kia kìa? Chờ nó tỉnh rồi tính!"Thành Vệ Hồng châm chọc nói.Nhất là khi nhìn thấy dấu vết trên cổ Mã Quế Hương, Thành Vệ Hồng càng thêm khinh bỉ bà ta.Trần Mộc Lan cắn môi mình, đối mặt với tình huống như vậy, cô ta thật sự không biết nên làm sao nữa?Hình như Thành Vệ Hồng đã quyết cắn chặt nhà cô ta rồi, nhưng mẹ cô ta chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy!"Bác à!"Trần Mộc Lan còn muốn nói gì đó, nhưng Thành Vệ Hồng trực tiếp cắt ngang."Mày đừng có đứng đó mà giả bộ ấm ức đáng thương nữa.
Vừa mới nãy, mấy người chỉ nói mấy câu mà suýt chút nữa đã ép chết bé Hạm nhà người ta rồi.
Tao không muốn bị nói mấy câu rồi ép nhảy sông đâu!"Thành Vệ Hồng mặc kệ Trần Mộc Lan muốn nói cái gì.
Đắc tội nhà họ Trần vẫn tốt hơn là đắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-quan-hon-thu-truong-sieu-sung/860935/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.