Trần Mộc Lan nhíu mày, phát hiện Lữ Nhã Hàm dường như thông minh hơn rất nhiều.
Cô ta há miệng định giải thích thì lại bị người khác đánh gãy!"Con ơi, con làm sao vậy, con không thể để mẹ lại một mình rồi đi như vậy chứ?"Mẹ Nhị Cẩu Tử - Thành Vệ Hồng nhìn Nhị Cẩu Tử không rõ sống chết nằm trên mặt đất, gào thét khóc lớn.Thầy lang Trương nhìn hành động của Thành Vệ Hồng, lập tức nhíu mày."Gào thét cái gì, con của bà còn chưa chết đâu, nếu bà muốn nó chết thì cứ tiếp tục lay đi!"Thực ra thầy lang Trương rất ghét Nhị Cẩu Tử, cả ngày chỉ biết làm mấy chuyện trộm cắp, nếu không phải nể tình hai nhà thuộc cùng một họ, ông chắc chắn sẽ quay đầu bước đi."Chị dâu Quế Xuyên, chị vẫn nên ngừng khóc đi, thầy lang Trương đang cứu người rồi!"Khương Đại Dũng nhỏ giọng nói.Chỉ là lúc nhìn Nhị Cẩu Tử, đáy mắt ông cũng mang theo vẻ ghét bỏ.Nếu không cứu sống được Nhị Cẩu Tử thì cũng coi như là trừ hại cho thôn.
Tên này ngày thường chỉ biết trộm cắp không nói, còn thích xem con gái con dâu nhà người ta tắm rửa, nhưng coi như là nể tình người cùng thôn, lúc bọn họ không bắt được thì xem như không biết, nếu bắt được thì dạy dỗ một chút, chỉ là Nhị Cẩu Tử chẳng có chút ăn năn hối cải nào.Chuyện hôm nay, nếu bảo ông nói thật, thì ông chỉ cảm thấy là Nhị Cẩu Tử đáng đời.Còn Trần Mộc Lan đang cau mày ngẩn người, hoàn toàn không chú ý tới tình huống bên phía mẹ mình, sao chuyện lại phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-quan-hon-thu-truong-sieu-sung/860954/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.