“Anh Vương, có phải anh cũng sắp chuyển nghề rồi không?”
Lục Tĩnh Xuyên ngồi xuống bên cạnh anh ấy, rút một điếu t.h.u.ố.c lá và bật lửa cho anh ấy, còn anh thì lại không hút.
“Chắc là cuối năm nay.”
Anh Vương cầm t.h.u.ố.c lá đeo lên lỗ tai, nói với anh: “Quê của tôi ở Đông Cảng, ra khỏi cửa chính là biển rộng, đời đời đều dựa biển ăn biển. Kinh tế của các đơn vị quốc doanh ở quê của tôi đều đình trệ hết rồi, năm ngoái anh họ của tôi chuyển nghề quay về, năm nay đơn vị đã không có tiền lương để trả nữa rồi, ở trong biển bắt ít cá tôm về kiếm tiền sống tạm. Lúc này tôi cũng chuyển nghề quay về, có lẽ cũng sẽ nhận lấy công việc của các cha chú, kiếm cái thuyền đánh cá đi vào biển bắt cá mưu sinh.”
“Anh Vương, chính sách hiện tại đang thay đổi, nói không chừng sang năm sẽ có thay đổi lớn, anh cứ tiếp tục theo dõi đi.” Lục Tĩnh Xuyên cũng không nói thêm cái gì, trong lời nói như muốn ám chỉ gì đó.
“Cũng đúng, sống ngày nào tính ngày đó, chỉ cần chăm chỉ thì không đến mức sẽ đói bụng.”
Anh Vương cũng là một ngày có tính cách rộng rãi, không nói chuyện này nữa, hỏi thêm: “Phó đoàn trưởng Lục, sao lần này mẹ vợ dì Cung của anh không về thế?”
“Năm ngoái mẹ tôi đã kết hôn với thầy tôi rồi, mấy hôm trước vừa mới khám ra mang thai, hiện tại đang ở kinh đô dưỡng thai.”
Anh Vương đã từng gặp được thầy của Lục Tĩnh Xuyên rồi, chỉ cần nhìn thoáng qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/1542587/chuong-705.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.