Lại nói trong khoảng thời gian hai năm này, cô làm sao có khả năng ngồi chờ đến khi không còn tiền dùng? Không kiếm được công việc thì đi làm một vài công việc lặt vặt cũng coi như ổn.
Trong tương lai sẽ có những thay đổi rất lớn trên thế giới này, chỉ cần con người bằng lòng chịu khổ, dù thế nào cũng có thể kiếm ra tiền.
Vả lại, so với việc hai đứa bé có sức khỏe tinh thần khỏe mạnh, một nghìn tệ này đã là gì.
Trần Thúy Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ này của cô, còn định tiếp tục khuyên nhủ, Cố Thuấn Hoa lại nói: ‘Mẹ, con đi đến văn phòng thanh niên tri thức một chuyến, hỏi thăm tình huống một chút.”
Trần Thúy Nguyệt: “Được, con đi xem thử xem, đứa bé này của con rất cứng đầu, bất chàng nam tường bất hồi đầu*! Ba với mẹ đi làm trước đã, chuyện này để khi nào ba mẹ về nhà rồi nói tiếp.”
*bất chàng nam tường bất hồi đầu: cố chấp nhấn mạnh vào ý tưởng của riêng mình (thành ngữ)
Cố Thuấn Hoa không tranh luận.
Cô cũng không còn tinh thần và sức lực để tranh cãi với bà.
Đứa nhỏ buồn ngủ, đi ngủ rồi, thực sự thì cô cũng buồn ngủ, nhưng cô không thể đi ngủ, cũng không có lòng dạ nào để ngủ, cô phải nhanh chóng đi đến văn phòng thanh niên tri thức, xem hộ khẩu của mình bây giờ phải làm thế nào.
Đương nhiên đây không phải việc chỉ đi một lần là có thể sắp xong, nhưng cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn, việc này phải lằng nhằng mất một khoảng thời gian, thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-ra-khoi-dai-tap-vien/478715/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.