“Chị nói cũng đúng, nhưng chị Vương à, chị không cần lo lắng chuyện cưới vợ cho đứa út.
Cậu ấy là người có bản lĩnh, trong thôn không ít người thích cậu ấy đâu,” bà Hoàng an ủi.
“Hahaha, cô khéo nói thật,” bà Vương vui vẻ.
Vương Tiểu Thanh cặm cụi làm việc, không phải chỉ là nhổ cỏ thôi sao.
Trước đây ở hiện đại, trong giờ lao động ở trường, cô còn phải mang liềm đi cắt cỏ, Vương Tiểu Thanh căn bản không hề lo lắng.
Nửa giờ sau.
“Ai da,” Vương Tiểu Thanh thấy đau tay, vừa nhìn đã giật nảy mình, cô phát hiện trên tay có một vết phồng rộp, da tay của cô quá mềm.
Cô đành đổi tay khác tiếp tục chậm rãi nhổ cỏ.
Cách đó không xa, Trương Vũ thấy mặt cô nhăn mặt lại vì đau, trong lòng có chút lo lắng nhưng không dám nhìn chằm chằm, sợ bị người ta dị nghị.
Nghĩ nghĩ một lúc, anh quyết định tăng tốc làm việc.
Lúc này, đội trưởng đi qua, nhìn thấy ba thanh niên trí thức vẫn chăm chỉ nhổ cỏ, tuy hơi chậm nhưng cũng chăm chỉ.
“Các đồng chí đã nắm được kỹ thuật rồi thì phải tăng tốc lên, nếu không một ngày không kiếm được bốn công điểm đâu,” đội trưởng phân cho mỗi người một mảnh đất, nhổ xong toàn bộ được năm công điểm, nhưng nhìn tình hình này, bốn công điểm cũng có chút quá sức.
Một giờ sau, đội trưởng cho nghỉ mười lăm phút.
Vương Tiểu Thanh ngồi phịch xuống bờ ruộng, nhìn hai tay đã nổi đầy vết phồng rộp, nước mắt dâng trào, trông cực kỳ đáng thương.
“A, Tiểu Thanh, tay cô bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thanh-nien-tri-thuc-kieu-diem-duoc-thao-han-dung-mang-nuong-chieu/2001323/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.