“Không sao, đó là sự thật, cha em vốn dĩ cũng không tốt với em, ông ấy mất, em cũng không buồn, nhưng em là cô nhi, chuyện này chỉ mình anh biết thôi.”
Vương Tiểu Thanh chỉ muốn kể cho anh nghe mọi chuyện về mình.
“Tiểu Thanh, em không phải là cô nhi, em còn có anh mà, anh là người thân của em.”
Trương Vũ ôm chặt Vương Tiểu Thanh, cô gái của anh chỉ còn anh là người thân, anh nhất định phải yêu và bảo vệ cô.
“Ừm, trong lòng em, anh đã sớm là người nhà của em, người nhà duy nhất của em rồi.” Lời của Vương Tiểu Thanh giống như một lời tỏ tình.
Trương Vũ nghe vậy xong, nhiệt huyết dâng trào, anh hôn cô, cuối cùng hai người quần áo xộc xệch, nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng, hai người ôm nhau đi ngủ.
Thượng Hải.
Lưu Thải Hồng đã làm việc ở nhà họ Ngô được vài tháng rồi. cũng phần nào hiểu rõ về ba người nhà họ Ngô.
Xưởng trưởng Ngô là người chính trực, hiếu thuận với bà cụ, mối quan hệ với bà Ngô không mấy tốt đẹp. Nhưng mỗi lần tranh cãi, đều là xưởng trưởng Ngô nhường nhịn, không muốn đối đầu với bà Ngô. Phần lớn trong các cuộc cãi vã đều xoay quanh vấn đề liên quan đến bà cụ.
Lưu Thải Hồng từng nghe được một chút chuyện cũ, đại khái là trước đây khi bà Ngô ở cữ, bà cụ viện cớ ốm đau không đến chăm sóc, khiến trong lòng bà Ngô cảm thấy khó chịu.
Bà Ngô nghĩ rằng trước đây mẹ chồng không đến chăm sóc mình, thì bây giờ cũng đừng mong mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thanh-nien-tri-thuc-kieu-diem-duoc-thao-han-dung-mang-nuong-chieu/2731926/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.