Trình Nhã ngồi trên ghế, nói: "Chúng ta đã nuôi dưỡng Vãn Vãn mười năm, sao các người có thể nhẫn tâm với con bé như vậy?"
Tô Vệ Quân thở dài, biết bà vẫn chưa nghĩ thông: "Em có biết tại sao những người nhận con nuôi thường muốn nhận nuôi từ khi còn nhỏ không?"
Trình Nhã im lặng.
Tô Vệ Quân nói tiếp: "Chính là lo sợ nuôi phải đứa con vô ơn bạc nghĩa như Lý Vãn. Ban đầu chúng ta nhận nuôi Lý Vãn, chẳng phải là vì muốn cho nó một mái ấm gia đình hay sao? Chẳng hề mong đợi nó báo đáp gì."
"Thế nhưng, đến con quạ còn biết báo hiếu, còn Lý Vãn thì sao? Nó thậm chí còn chẳng buồn hỏi han em, vội vã dọn khỏi nhà họ Tô, chuyển cả hộ khẩu đi. Đó cũng là vì thương nhân kia không phải bố ruột của nó, nếu không em nghĩ em còn có thể gặp lại nó sao?"
Lời Tô Vệ Quân nói tuy khó nghe nhưng đều là sự thật.
Nhưng làm sao có thể lay chuyển được một người cố tình giả vờ ngủ say đâu.
Trình Nhã chính là người như vậy, bà ta không chịu đối mặt với sự thật: "Từ khi Tiểu Lạc đến, mọi người đều xa lánh Vãn Vãn. Không phải nói Tiểu Lạc không tốt, nó có năng lực, giỏi giang, biết kiếm tiền. Dĩ An nằm viện, nó nói thanh toán viện phí là thanh toán ngay. Cũng chính vì vậy, mọi người đều yêu quý nó."
"Nhưng em không hiểu tại sao nó lại cứ xa lánh Vãn Vãn, khắp nơi đều nhắm vào Vãn Vãn, khiến Vãn Vãn không thể ở lại nhà này?"
"Vãn Vãn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-70-thien-kim-huyen-hoc-xuong-nui/2350849/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.